Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục mẹ xinh » Phần 35

Chinh phục mẹ xinh - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 43

Phần 35: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (3. 12) – Dịu Dàng, Yêu Thương, Niềm Tin

Nhân viên phục vụ mang đôi đũa mới ra, tôi tươi cười, cung kính đưa cho dì Dung. Dì Dung nhận lấy đũa, lườm tôi một cái: “Vừa khen cậu hai câu, cậu lại bắt đầu bỡn cợt phải không?”

Tôi cười gượng gạo: “Cháu chỉ muốn khuấy động không khí một chút thôi. Hơn nữa, lúc đó cháu cũng đang khen dì mà.”

Dì Dung khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi cần một đứa trẻ hư hỏng như cậu khen tôi à?”

Tôi cũng không dám nói tiếp, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn lẩu. Dì Dung hình như không còn tâm trạng gì nữa, ăn vài miếng, buông đũa nói với tôi: “Đã thanh toán rồi, cậu muốn ăn thì cứ ở lại đây mà ăn.” Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đưa tay lấy cuốn tiểu thuyết, lại để bó hoa hồng lại trên ghế.

Cũng không biết tại sao, tôi cố ý hỏi một câu: “Hoa hồng của dì, quên cầm rồi.”

Dì Dung quay đầu nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: “Tặng cậu đấy.”

Tôi đứng dậy, đưa tay lấy bó hoa hồng, đặt trước mũi ngửi một hơi, khen: “Hoa hồng thơm quá.”

Dì Dung hung dữ lườm tôi, nghiến chặt răng. Không biết vì sao, tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng khó xử lại tức giận của dì ấy.

Dì Dung đi rồi, tôi một mình ở lại đó, ăn lẩu. Tuy rằng đây là bữa ăn thừa của người khác, nhưng phải nói, đã lâu không được ăn một bữa no nê như vậy, cuối cùng cảm thấy vẫn chưa đã thèm, còn tự trả tiền gọi thêm một phần sách bò.

Lúc về đến nhà, đã gần mười giờ tối, mẹ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thấy tôi vào, cũng không nói gì khác, bảo tôi rửa tay ăn cơm.

Tôi sững người, quay đầu nhìn về phía bàn ăn, thấy thức ăn được đậy lại ngay ngắn, không hề có dấu hiệu đã động đũa, kinh ngạc hỏi: “Mẹ, mẹ chưa ăn cơm à?”

Mẹ vừa xới cơm vừa mặt không cảm xúc nói: “Đợi con đấy.”

Lòng tôi không khỏi dâng lên một trận cảm động, sau đó là một trận tự trách, sao lại không nghĩ đến việc gọi điện thoại, báo cho mẹ biết mình đã ăn cơm ở ngoài rồi? Bây giờ cũng khó nói, dù sao mẹ cũng cố ý đợi tôi về nhà ăn cơm, tôi không thể phụ lòng sự quan tâm và chờ đợi này, cho dù có no căng bụng, tôi cũng phải cùng mẹ ăn bữa cơm tối này.

Tôi im lặng trở về phòng, thay quần áo, rửa mặt, sau đó quay lại bàn ăn, cố ý nói: “Đói chết đi được! Đói chết đi được!” Nói rồi nghển cổ hít một hơi, thở dài nói: “Thơm quá thơm quá!” Sau đó nhận lấy bát cháo mẹ đưa, ăn ngấu nghiến.

Nhưng tôi vốn đã ăn rất no, dạ dày không còn nhiều chỗ trống, dù có cố gắng giả vờ đói đến mấy, cũng không thể ăn thêm được bao nhiêu. Ngay lúc tôi đang cố gắng cầm cự, mẹ bỗng nhiên ghé sát người tôi, ngửi một cái, khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Trên người con có mùi gì vậy?”

Tôi ngẩn người, hít hít mũi, bừng tỉnh ngộ, là mùi lẩu. Nhưng tôi lại không thể thừa nhận, làm ra vẻ mờ mịt, ngửi bên trái rồi lại ngửi bên phải: “Không có mùi gì đâu ạ.”

Mẹ lại ngửi một cái nữa, nói: “Không đúng, mùi rất nồng. Là mùi của quán lẩu. Con ăn cơm ở ngoài à?”

Với trí thông minh của mẹ, lừa dối thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, tôi đành cúi đầu thừa nhận: “Vâng… Trên đường về gặp dì Dung đang ăn cơm một mình, con cũng ăn một chút.”

Mẹ thở dài một hơi, tức giận hỏi: “Con ăn cơm ở ngoài, sao không báo cho mẹ một tiếng? Để mẹ đợi con lâu như vậy.”

Tôi cũng hối hận không thôi, tôi tưởng mẹ đang giận tôi, tôi về muộn, chắc mẹ đã ăn cơm một mình trước rồi. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc mẹ đợi tôi về ăn cơm cùng. “Con… Con xin lỗi.” Tôi cúi đầu, chân thành xin lỗi mẹ, sau đó lập tức nói: “Nhưng con vẫn chưa ăn no, hơn nữa đồ ăn bên ngoài, cũng không ngon bằng mẹ nấu.” Dứt lời, tôi lại bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Được rồi, đừng cố nữa, ăn nữa là bội thực đấy.”

Tôi cảm thấy bụng đã căng không chịu nổi, nhồi thêm nữa là thật sự muốn nổ tung, liền dừng lại. Mẹ bắt đầu cúi đầu ăn một mình.

Bữa cơm tối đã hơi nguội, nhưng mẹ không hề để ý, tôi nhìn mẹ, không khỏi liên tưởng đến lời nói của dì Dung, trong lòng càng thêm tự trách.

Im lặng hồi lâu, tôi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có bao giờ cảm thấy mình đặc biệt bất hạnh không?”

“Người bất hạnh hơn mẹ, còn nhiều lắm.” Giọng mẹ bình thản, vẻ mặt không chút thay đổi.

Do dự một chút, tôi tiếp tục hỏi: “Vậy mẹ… có cảm thấy, có một đứa con trai như con, đặc biệt xui xẻo không?”

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không để ý đến tôi.

Tôi không biết có phải mình chưa diễn đạt rõ ràng không, vội vàng nói thêm: “Tính cách con lười biếng, không có chí tiến thủ, còn thường xuyên chọc mẹ tức giận, cũng không hiếu thuận, hoàn toàn không giống con nhà người ta. Mẹ… có bao giờ cảm thấy thất vọng về con không?”

Mẹ bình thản nhìn tôi, chậm rãi nói: “An Đông, mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ biến con thành con của người khác.”

Tôi cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói: “Nhưng mà, đôi khi con cảm thấy con rất có lỗi với kỳ vọng của mẹ, thậm chí đôi khi con, con còn cảm thấy mình không xứng với một người mẹ ưu tú như mẹ.”

Mẹ thở dài một hơi, nói đầy ẩn ý với tôi: “An Đông, con và Huyền My đều là do mẹ mang thai mười tháng, vất vả sinh ra. Kỳ vọng lớn nhất của mẹ đối với các con, chính là các con có thể khỏe mạnh trưởng thành, ngoài ra, không có bất kỳ yêu cầu nào khác.”

“Nhưng mà, thành tích học tập của con… Con thật sự rất sợ thi trượt đại học, không thể đạt được kỳ vọng của mẹ.”

“An Đông, có phải con cảm thấy mẹ vì sĩ diện của mình, nên mới ép con học tập không? Có phải con cảm thấy, học tập là vì mẹ không?”

“Cũng không phải… Con muốn học hành cho giỏi, nhưng mà, áp lực thật sự rất lớn. Con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng con chỉ là…” Tôi nhíu mày, không biết nên giải thích cảm giác này như thế nào.

Im lặng một lát, mẹ đột nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ, tôi không biết mẹ muốn làm gì, nhất thời ngẩn người ngồi tại chỗ.

Một lát sau, mẹ hai tay cầm một chiếc hộp đi ra, đặt lên bàn ăn, cẩn thận mở hộp, từ bên trong lấy ra một tờ giấy thi, nhẹ nhàng nói: “Tờ giấy thi này con còn nhớ không? Hồi tiểu học lớp ba, con thi toán lần đầu tiên được điểm tuyệt đối, hưng phấn cầm giấy thi khoe với mẹ. Con nói với mẹ, toán học thật sự rất thú vị, con đặc biệt thích toán học.”

Tôi nhìn tên của mình trên tờ giấy thi, cùng với con số một trăm được viết bằng bút bi đỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây đúng là bài thi toán hồi tiểu học lớp ba của tôi, mẹ lại vẫn còn giữ gìn cẩn thận cho đến tận bây giờ.

Mẹ lại từ trong hộp lấy ra một cây bút máy, nói với tôi: “Hồi con học tiểu học lớp bốn, tham gia cuộc thi Olympic toán cấp quận, được giải nhì, phần thưởng là một cây bút máy và một cuốn sổ tay tinh xảo. Con tặng bút máy cho ba, còn sổ tay thì tặng cho mẹ, ngày đó cả nhà chúng ta đều rất vui, còn ảo tưởng, biết đâu sau này con sẽ trở thành một nhà toán học, nổi tiếng khắp thế giới.” Nói rồi, mẹ lại lấy ra một cuốn sổ tay, chính là kỷ vật của cuộc thi Olympic toán năm đó, giọng dịu dàng nói với tôi: “An Đông, đây là món quà tuyệt vời nhất mà mẹ từng nhận được trong đời, cho đến bây giờ mẹ vẫn không nỡ viết một chữ nào lên đó.”

Tôi nhìn cuốn sổ tay, bìa vẫn còn sạch sẽ, không một chút hư hỏng, đã nhiều năm như vậy, vẫn còn mới nguyên, có thể tưởng tượng, mẹ đã quý trọng và giữ gìn nó cẩn thận đến nhường nào.

Cảm động vô cùng, tôi nhớ lại khoảng thời gian hồi tiểu học miệt mài học toán, những đứa trẻ khác chơi game điện tử, tôi lại tìm thấy niềm vui trong toán học, bạn học khác thần tượng là ngôi sao điện ảnh, thần tượng của tôi là Hoa La Canh, tôi thật sự yêu thích toán học, tôi tìm thấy niềm vui vô tận từ việc giải những bài toán. Cũng không biết từ lúc nào, niềm hứng thú này đã bị tôi dần dần lãng quên. Mãi cho đến khi vì đọc trộm tiểu thuyết mộ cổ, mà thích khảo cổ, nhưng đó cũng chỉ là hứng thú đơn thuần mà thôi.

Mẹ thấy tôi cúi đầu không nói, nhỏ giọng nói: “An Đông, mẹ có thể cảm nhận được, hồi nhỏ, con có thể tìm thấy niềm vui và cảm giác thỏa mãn từ việc học. Con phải hiểu rằng, học tập kiến thức, không chỉ đơn giản là để đối phó với các kỳ thi, mà là để con có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, để tư tưởng của con được tự do hơn.”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe.

Mẹ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Đương nhiên, những điều đó đều là đạo lý lớn lao, con cũng có thể không thích học tập, thậm chí ghét học tập, nhưng vì tương lai có miếng cơm ăn, cũng phải hoàn thành việc học của mình. Thế giới này rất tàn khốc, kẻ mạnh thì sống, muốn tồn tại tốt, thì phải ưu tú hơn người khác.”

“Con hiểu rồi.” Tôi gật đầu mạnh.

Mẹ nhìn tôi, lại một lần nữa khẽ thở dài: “An Đông, mẹ biết con vì lý do sức khỏe, áp lực tâm lý rất lớn. Mẹ không phải không muốn giúp con, nhưng bác sĩ cũng nói, bệnh của con là do nguyên nhân tâm lý gây ra, muốn chữa khỏi bệnh, cách tốt nhất là giảm bớt gánh nặng trong lòng. Cách tốt nhất là toàn lực đối mặt với kỳ thi đại học, chuyển hướng sự chú ý, theo thời gian trôi qua, có lẽ bệnh của con sẽ tự khỏi mà không cần chữa trị.” “Vâng. Con biết rồi.”

Tôi và mẹ không nói chuyện tiếp, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng. Mấy ngày trước, mẹ vì áy náy trong lòng, nên có chút dung túng tôi, nhưng bây giờ, người mẹ nghiêm khắc đó đã trở lại. Giống như vừa trải qua một giấc mơ đẹp, những ảo tưởng tốt đẹp đó, đều chỉ là những suy nghĩ không an phận của riêng tôi mà thôi, tôi và mẹ cuối cùng vẫn là không thể nào.

Im lặng hồi lâu, mẹ hỏi: “Sắp đến sinh nhật con rồi, con muốn quà gì?”

Món quà tôi muốn, mẹ không thể nào cho tôi được. “Con chỉ muốn mẹ cùng con ăn một bữa cơm tối.”

Mẹ nhìn tôi, hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Bắt đầu từ hôm nay, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của mẹ, tạm thời quên đi bệnh tật trên người, dồn toàn bộ tâm sức vào việc học. Tôi đã làm tổn thương mẹ hết lần này đến lần khác, tôi không thể để mẹ phải thất vọng về tôi nữa. Mặt khác, tôi cũng phải xem xét lại quá khứ và tương lai của mình. Tôi cố gắng tìm lại hình ảnh vốn có của mẹ trong tâm trí tôi, đồng thời, tôi hy vọng có thể tìm lại niềm vui trong học tập như trước đây.

Nhưng dù sao tôi cũng không còn là cậu thiếu niên ngây thơ đơn thuần ngày nào nữa, việc lặp đi lặp lại giải đề khiến tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nhưng tôi cũng tự nhủ với lòng mình, học tập và nỗ lực vốn dĩ là những việc rất nhàm chán và tẻ nhạt, chỉ có chịu đựng được sự cô đơn này, mới có thể gặt hái được quả ngọt của thành công, mà quả ngọt này chỉ thuộc về số ít người.

Cùng với sự kết thúc của năm, sinh nhật cũng ngày càng đến gần.

Chiều hôm đó tan học, tôi vừa ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy Mỹ Na đứng ở bên kia đường, cười tươi nhìn tôi. Xem bộ dạng nó mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách chéo vai, chắc cũng vừa mới tan học.

Tôi do dự một chút, rồi đi tới. Nó từ xa vẫy tay chào tôi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh.”

Tôi đến trước mặt nó, cẩn thận quan sát một lượt, thấy sắc mặt nó hồng hào, mắt cong cong, khóe miệng nở nụ cười, so với dáng vẻ đáng thương nằm trên giường bệnh mấy ngày trước, quả thực như hai người khác nhau.

“Em khỏi bệnh rồi à?” Tôi hỏi.

Mỹ Na gật đầu, cười nói: “Nhờ phúc của anh, bệnh đã khỏi hẳn rồi.”

Tôi bật cười nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Anh vừa đến thăm em, bệnh của em liền khỏi ngay.”

Tôi đính chính: “Em là nhờ ơn bác sĩ, anh đâu phải bác sĩ.”

Mỹ Na cười hì hì nói: “Bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh trên người em, chứ không chữa được bệnh trong lòng em.”

Tôi liếc nó một cái, không khách khí nói: “Vậy em nên đi tìm bác sĩ tâm lý.” Nói xong, xoay người rời đi. Tuy rằng tôi có chút đồng cảm với hoàn cảnh của nó, nhưng không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho nó, càng không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận nó.

Mỹ Na giống như chú nai Bambi, tung tăng chạy theo sau lưng tôi, nói: “Anh, chúng ta sắp đến sinh nhật rồi, anh có kế hoạch gì không?”

Tôi bước chân không ngừng, đáp lại: “Cái gì gọi là sinh nhật của chúng ta? Em đón sinh nhật của em, anh đón sinh nhật của anh.”

“Sinh nhật của chúng ta không phải cùng một ngày sao?”

“Vậy thì sao?”

Mỹ Na đuổi theo sau lưng tôi nói: “Chúng ta có thể cùng nhau đón sinh nhật mà.”

Tôi cười khổ nói: “Thôi miễn đi! Tiệc sinh nhật năm ngoái đã đủ kích thích rồi, năm nay em mà còn bày trò gì nữa, anh chắc là muốn nổ tung tại chỗ mất.”

Mỹ Na đi theo sau lưng tôi, đi một đoạn, bỗng nhiên nói: “Đây là ý của ba.”

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn nó. Mỹ Na biết tôi đang đợi lời giải thích của nó, liền tự nói: “Ba muốn chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật.”

Tôi suy nghĩ một chút, hiểu ra ý đồ của ba, nhất định là muốn nhân cơ hội tôi và Mỹ Na cùng ngày sinh nhật, để hai gia đình gặp gỡ, hòa giải mối quan hệ.

“Vậy sao ba không nói với anh?”

Mỹ Na cười hì hì nói: “Ba biết nếu ba tự mình nói với anh, anh nhất định sẽ từ chối, nên mới bảo em đến hỏi anh. Ba nói em là khắc tinh của anh.”

Tôi cười khổ nói: “Em là khắc tinh của cả nhà anh.”

“Vậy anh có đồng ý không?”

“Không đồng ý.”

Mỹ Na mỉm cười, không nói nữa. Tôi liếc nhìn nó một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước, điều bất ngờ là, nó lại không đuổi theo. Điều này cũng làm tôi có chút ngạc nhiên.

Tôi cũng không kể chuyện này cho mẹ nghe, tôi biết mẹ cũng sẽ không đồng ý.

Nào ngờ ngày hôm sau tôi lại nhận được điện thoại của ba, lời nói y hệt như những gì Mỹ Na đã nói với tôi, muốn hai chúng tôi cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật. Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, đây là cử Mỹ Na đến, không thành công, nên ba phải tự mình ra mặt sao?

Do dự một chút, tôi vẫn từ chối. Sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy không đúng, cẩn thận suy xét, bỗng nhiên phản ứng lại, hóa ra lại trúng bẫy của con bé tiểu ma nữ đó. Nó đã biết ý định của ba, sợ tôi sẽ đồng ý, nên mới đến tìm tôi trước, để lại cho tôi một ấn tượng chủ quan, cố ý làm hỏng chuyện này. Không cần phải nói, nhất định là sợ ba và mẹ vì chuyện này mà gặp mặt, hòa giải quan hệ, như vậy sẽ uy hiếp đến địa vị của mẹ nó.

Hừ! Con bé này, thật sự là khó lòng phòng bị! Không được, nhất định phải nghĩ cách lấy lại danh dự mới được. Không thể cả đời bị nó dắt mũi đi mãi được.

Chuyện này tôi vẫn không nói với mẹ, tôi không biết có phải vì Mỹ Na không, hay có lẽ, sâu thẳm trong nội tâm tôi, cũng che giấu một chút suy nghĩ riêng tư như vậy.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục mẹ xinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/chinh-phuc-me-xinh/

Tôi mỗi ngày ở trường học, lớp học thêm và nhà, qua lại bận rộn, trừ ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh, chỉ còn lại việc giải đề.

Trong nháy mắt đã đến sinh nhật của tôi, trong lòng tôi vừa hưng phấn, lại có chút hoang mang. Mẹ vẫn còn nhớ lời hẹn của chúng tôi, đã sớm xin phép nghỉ cho tôi ở lớp học thêm.

Khi tôi tan học buổi chiều, mẹ đã đợi ở ngoài cổng trường, mẹ búi mái tóc đen nhánh sau gáy, mũi đeo kính râm đen, mặc bộ vest công sở màu đen, chân đi tất siêu mỏng màu da, một đôi giày cao gót da bóng màu đen, chắc là sau khi tan làm ở công ty, cố ý đến đón tôi. Mẹ vẫn như mọi khi, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào đầu xe, mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát ra khí chất xa cách ngàn dặm. Nhưng mẹ thực sự quá nổi bật, chỉ đứng yên ở đó, cũng đủ thu hút vô số ánh nhìn của người qua đường.

Tôi đi tới, chào một tiếng. Mẹ không nói gì, ý bảo tôi lên xe, sau đó chở tôi về nhà trước, thay một bộ quần áo khác.

Khi mẹ từ trong phòng ngủ bước ra, mẹ đã thay một chiếc váy liền màu đen, cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền ngọc trai bóng loáng, làm tôn lên làn da vốn đã trắng như tuyết của mẹ, càng thêm trắng nõn mịn màng. Lại thêm mùi nước hoa thoang thoảng, trông vừa đoan trang lại cao quý, vừa trưởng thành quen thuộc lại gợi cảm.

Mẹ thấy tôi ngẩn người, thúc giục: “Mau thay quần áo đi.”

Tôi đáp một tiếng, trở về phòng, đầu óc toàn là hình ảnh cao quý trưởng thành của mẹ. Tôi không ngừng tự nhủ với lòng mình, không được có những suy nghĩ không an phận nữa, đó là mẹ tôi, con trai và mẹ là không thể nào.

Mẹ đã sớm đặt nhà hàng, không gian thanh lịch tao nhã, còn có ban nhạc violin biểu diễn trên sân khấu. Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến bàn, tôi nhanh chân bước lên trước, học theo kiểu quý ông, giúp mẹ kéo ghế ra. Bởi vì tôi đã hạ quyết tâm, sau hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ đó, không thể tiếp tục chìm đắm nữa. Nhưng khi đối mặt với mẹ, ngược lại nhất thời không nói nên lời, không biết nên nói gì.

Sau khi thức ăn được mang lên, mẹ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Gần đây tình hình học tập thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

Dừng lại một chút, mẹ lại hỏi: “Không có gì không nghĩ thông suốt à?”

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đều đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu.”

“Mẹ có thể giúp con dù sao cũng có hạn, con đường sau này, vẫn là phải dựa vào chính con thôi.”

“Con đều hiểu.” Tôi cúi đầu ăn cơm, một lát sau, ngẩng đầu nói: “Mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ một chút.”

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi: “Chuyện gì vậy?”

“Con gần đây bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chuyện thi Bách Khoa, có chút quá không biết tự lượng sức mình.”

Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi không có chí tiến thủ, không ngờ mẹ lại khẽ thở dài: “Với suy nghĩ của con, nếu có thêm vài năm nữa, thi đỗ Bách Khoa cũng là có thể.” Sau đó không đợi tôi nói gì, liền hỏi: “Bây giờ mục tiêu của con là đâu?”

“Con suy nghĩ kỹ rồi, với thành tích năm ngoái của con, cố gắng thêm một năm nữa, thi đỗ đại học tỉnh chắc là vẫn được.”

Mẹ khen ngợi gật đầu, nói: “Chỉ cần trong lòng con có mục tiêu là được.”

Có lẽ do tinh thần tôi bình thường hơn một chút, mẹ cũng vui vẻ hơn mấy ngày trước, thỉnh thoảng có thể đùa giỡn với tôi một chút.

Ăn xong bữa tối sinh nhật, tôi vẫn không muốn về nhà, liền nằng nặc đòi mẹ đi xem phim. Đến rạp chiếu phim, tôi và mẹ bàn bạc xem phim gì, tôi vốn định xem một bộ phim tình cảm trong nước, nhưng mẹ lại kiên quyết muốn xem phim hoạt hình Disney.

Tôi cười hỏi: “Mẹ không thấy, hai chúng ta cùng đi xem phim hoạt hình, có chút buồn cười sao?”

Mẹ lườm tôi một cái, thờ ơ nói: “Trước đây, mẹ không phải thường xuyên đưa con đi xem phim hoạt hình sao, có gì mà buồn cười?”

“Nhưng đó dù sao cũng là trước đây, bây giờ lại đưa con đi xem phim hoạt hình… Trong rạp toàn là phụ huynh dắt theo trẻ con, mẹ dắt một đứa lớn như con vào, người khác còn tưởng con bị thiểu năng trí tuệ đấy.”

“Mẹ với con cùng đi xem phim tình cảm mới là lạ ấy chứ. Cả rạp toàn cặp đôi, con có thấy ở đâu có hai mẹ con đi xem phim tình cảm không?”

Tôi nghĩ cũng phải, tranh cãi không lại, đành thuận theo ý mẹ, mua hai vé xem phim hoạt hình.

Ngay lúc tôi đang lấy vé thì bất ngờ gặp Mỹ Na. Tôi kinh ngạc nhìn nó, ngẩn người, rồi lập tức hỏi: “Em theo dõi anh à?”

Mỹ Na có vẻ hơi khó chịu, hỏi ngược lại: “Em theo dõi anh làm gì?”

Tôi hơi sững lại, phản ứng kịp, quay đầu nhìn quanh một lượt, hỏi: “Là ba đưa em đến à?”

Mỹ Na vừa lấy vé vừa nói: “Đúng vậy, sao thế?” Sau đó cười nói: “Anh, anh cũng đến xem phim à? Thật trùng hợp.”

“Đúng là rất trùng hợp.” Vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy ba và dì Lưu, lòng thầm kêu không ổn, nếu chạm mặt mẹ, thì thật khó xử.

“Anh và mẹ anh cùng đến xem à?”

Đầu óc tôi đang suy nghĩ lung tung, nghe Mỹ Na hỏi, nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng nói: “Không phải, anh đi xem một mình.”

“Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi nhé. Anh xem suất nào vậy?” Nói rồi, Mỹ Na định lấy vé xem phim trong tay tôi, tôi vội vàng nhét vào túi, liếc nó một cái: “Anh tự xem của anh là được rồi.”

Phim còn một lúc nữa mới chiếu, tôi để phòng mẹ chạm mặt họ, liền kéo mẹ đi dạo một vòng trung tâm thương mại. Đợi đến gần giờ, mới quay lại.

Nhưng thật đúng lúc, khi chúng tôi vào rạp ngồi xuống, lại bất ngờ phát hiện, ba và hai mẹ con Mỹ Na, lại ngồi ngay hàng ghế trước mặt chúng tôi. Gặp mặt trong hoàn cảnh này, quả thật có chút khó xử, nhất là khi nhìn thấy cả nhà ba người họ, vui vẻ hòa thuận.

Nhưng phản ứng của mẹ lại khá bình tĩnh, ba khó xử chào một tiếng, mẹ cũng đáp lại như thường, giống như những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Sau khi phim bắt đầu, tôi cũng không có tâm trạng xem, cứ lén lút quan sát mẹ, chỉ thấy sắc mặt mẹ vẫn như thường, tập trung nhìn màn hình, như thể bị tình tiết hoàn toàn cuốn hút, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra những thay đổi cảm xúc rất nhỏ trong ánh mắt mẹ. Tôi nghĩ lúc này mẹ nhất định đang như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, liền nhỏ giọng nói: “Mẹ, hay là đừng xem nữa, chúng ta đi trước đi.”

Mẹ quay đầu nhìn tôi một cái, hỏi: “Tại sao lại đi trước?”

“Cảm thấy không có gì hay, không đẹp lắm.” Tôi căn bản không chú ý đến tình tiết phim, cũng không biết rốt cuộc có đẹp không.

“Mẹ thấy rất đẹp.” Mẹ điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục xem phim.

Đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra, mẹ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, giống như đang hờn dỗi với ba vậy. Cũng chẳng biết tại sao, mẹ càng như vậy, lòng tôi lại càng cảm thấy xót xa, tôi thà rằng mẹ cứ đứng dậy bỏ đi còn hơn.

Nhưng mà, mẹ không đi, đến giữa phim, ba lại đứng dậy đi ra ngoài, trông có vẻ là đi vệ sinh, nhưng mãi cho đến khi phim kết thúc, ông ấy cũng không quay lại.

Sau khi tan rạp, Mỹ Na quay đầu nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi cùng mẹ nó đi ra ngoài. Mẹ ngồi yên tại chỗ, đợi một lát, cho đến khi phụ đề chạy hết, mới đứng dậy rời đi. Tôi sợ lại chạm mặt ba và họ ở ngoài rạp chiếu phim, nhưng may mà chuyện đó không xảy ra.

Trên đường về, mẹ không nói một lời nào, lặng lẽ đi về phía trước, tiếng giày cao gót nện xuống đất, phát ra âm thanh “cộp cộp” giòn giã. Tôi không biết lúc này tâm trạng mẹ thế nào, nhưng chắc chắn không thể tốt được, dù sao nhìn người khác vợ chồng ân ái, cả nhà đoàn tụ, mà mình lại cô đơn lẻ loi, gia đình tan vỡ, nội tâm dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể nào cân bằng được.

Tôi đi theo sau lưng mẹ, muốn nói gì đó, an ủi một chút, nhưng lại có chút do dự. Suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Phim hay thật đấy.”

“Ừm.” Mẹ đáp lại thờ ơ, khiến tôi không biết nên nói gì tiếp.

Vừa đúng lúc này, đi ngang qua công viên quảng trường, cùng với bản nhạc “Yêu em một vạn năm” của Hàn Bảo Nghi, một đám người trung niên và cao tuổi đang từng cặp khiêu vũ giao lưu.

Tôi bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Có muốn khiêu vũ không?”

Mẹ sững người, quay đầu nhìn tôi: “Con lại nghĩ ra trò gì nữa đây?”

Tôi cười nói: “Đi thôi! Mẹ không phải thường xuyên khiêu vũ với dì Tâm sao?”

“Đừng làm mất mặt.” Mẹ xoay người định bỏ đi, bị tôi níu lại, kéo vào quảng trường, cuối cùng thật sự không lay chuyển được tôi, đành để tôi đặt tay sau lưng, dắt mẹ cùng vào sàn nhảy, hòa vào đám đông, theo điệu nhạc, tung tăng nhảy múa.

Nhảy một lúc, mẹ khen: “Tiến bộ nhiều đấy. Lén lút tập luyện à?”

“Vâng ạ.” Tôi thành thật thừa nhận, cười nói: “Để có thể làm bạn nhảy cho mẹ vào những lúc quan trọng.”

Mẹ hừ một tiếng, chế nhạo nói: “Chỉ với kỹ thuật này của con, còn chưa bằng một nửa của ba con đâu.” Lời vừa nói ra, vẻ mặt mẹ hơi thay đổi.

Tôi nhìn vào mắt mẹ, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người mẹ, có chút si mê. Trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của mẹ, không có bất kỳ biểu cảm nào, tĩnh lặng như nước, nhưng vẫn không che giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt.

Có lẽ đúng như dì Dung đã nói, mẹ nên tìm một chỗ dựa rồi, dù sao ba cũng đã tái hôn. Nhưng trong lòng tôi, lại hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này xảy ra. Như vậy, tại sao tôi không thể trở thành chỗ dựa của mẹ chứ? Chỉ vì tôi là con trai của mẹ sao?

Mẹ thấy tôi hồi lâu không nói gì, mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Con đang nghĩ, một người đàn ông ưu tú, nên là người như thế nào?”

“Hài hước dí dỏm, kiến thức uyên bác. Trưởng thành, chín chắn, có trách nhiệm.”

“Mẹ có thấy con trưởng thành không?”

“Lịch sử là môn bắt buộc để trưởng thành, còn trưởng thành là môn tự chọn. An Đông, cơ thể con đã là một người đàn ông cường tráng rồi, nhưng tinh thần thì vẫn còn là một cậu bé to xác.”

“Làm thế nào mới có thể trở nên trưởng thành?”

“Khi con học được cách kiểm soát dục vọng của mình, có mục tiêu sống rõ ràng, khi con có thể chịu đựng đau khổ, học được cách nhẫn nại, có thể mang lại cảm giác an toàn cho những người xung quanh, thì con chính là một người đàn ông trưởng thành.”

“Vậy mẹ có nghĩ, con có thể trở thành một người đàn ông trưởng thành ưu tú không?”

Mẹ không chút do dự, nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Con nhất định sẽ trở thành một người đàn ông ưu tú, con không cần phải nghi ngờ bản thân mình.”

“Vậy còn ba thì sao?”

Trầm ngâm một lúc, mẹ nhỏ giọng nói: “Ông ấy cũng là một người đàn ông ưu tú.”

“Nhưng ba hoàn toàn không hài hước dí dỏm.”

“Đúng vậy, vừa không hài hước cũng không dí dỏm, thậm chí còn có chút cổ hủ. Nhưng mẹ chỉ thích một người như ông ấy.”

“Bởi vì ông ấy có thể mang lại cho mẹ cảm giác an toàn sao?”

Mẹ không trả lời, nhưng từ trong mắt mẹ, tôi đã có được câu trả lời rõ ràng.

Lúc này, điệu nhạc thay đổi, tiết tấu nhanh hơn. Tôi ôm mẹ, nhảy điệu Tango.

“Mẹ, mẹ có phải cảm thấy con quá khéo mồm khéo miệng, ăn nói trơn tru không?”

“Đôi khi con đúng là có chút ba hoa.”

“Vậy mẹ có ghét con không?”

Mẹ nghe vậy, mỉm cười, đôi mắt sáng như nước nhìn tôi chăm chú: “An Đông, từ nhỏ con đã là cục cưng của mẹ, mẹ chưa bao giờ ghét con cả.”

“Nhưng con lại làm tổn thương mẹ.”

Mẹ nhìn tôi, im lặng một lát, chậm rãi nói: “Con là con của mẹ.”

Trong lòng tôi dâng lên một trận xáo động, nước mắt không nhịn được suýt nữa thì trào ra. Tôi hiểu ý của mẹ, bởi vì tôi là con của mẹ, cho nên dù tôi có làm sai bất cứ chuyện gì, cho dù là làm tổn thương mẹ, mẹ đều có thể tha thứ cho tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cố nén không cho nước mắt chảy ra, chân thành nói: “Mẹ, sau này con sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ nữa.”

Mẹ mỉm cười, cười rất đẹp, nhẹ nhàng nói một câu: “An Đông, chúc con sinh nhật vui vẻ.”

“Con có thể nói điều ước sinh nhật không?” “Nói ra sẽ không linh nghiệm đâu.”

“Ừm…” Tôi lặng lẽ ước trong lòng, hy vọng mẹ mãi mãi hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục mẹ xinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/chinh-phuc-me-xinh/

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Nghĩ lại từ nhỏ đến lớn, từng chút một kỷ niệm với mẹ, rồi lại nhớ đến những việc mình đã làm trong suốt một năm qua. Cuối cùng lại nhớ đến cuộc nói chuyện tối nay giữa tôi và mẹ.

Nghĩ nghĩ, tôi cảm thấy hơi buồn tiểu, đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh, bất ngờ phát hiện, đèn nhà vệ sinh lại đang sáng. Tôi đi tới, nhìn thấy mẹ hai tay chống vào bồn rửa mặt, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, che khuất hoàn toàn khuôn mặt. Tôi đi rất nhẹ, không gây ra tiếng động, mẹ không chú ý đến tôi.

Tôi nhẹ giọng gọi một tiếng, mẹ sững người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mắt mẹ đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt, tuy rằng đã tẩy trang, da dẻ vẫn trắng nõn, trông vô cùng tiều tụy.

Mẹ hoảng hốt vội vàng lấy nước rửa mặt, vẻ mặt trở lại bình thường, hỏi: “Muộn thế này rồi, sao còn chưa ngủ?”

“Con đi vệ sinh. Mẹ, mẹ… sao vậy?”

“Không có gì. Gặp ác mộng, tỉnh dậy, rửa mặt một chút.” Mẹ lau khô mặt, rồi dặn dò: “Mau đi ngủ đi, mai đi học lại không có tinh thần.”

Sau khi mẹ về phòng, tôi đứng trước bồn rửa mặt, lặng lẽ ngẩn người. Gương mặt tiều tụy vừa rồi của mẹ, đã tác động sâu sắc đến nội tâm tôi, mẹ dù có mạnh mẽ trước mặt người ngoài đến đâu, cuối cùng vẫn là một người phụ nữ, sâu thẳm trong nội tâm cũng có một góc yếu mềm.

Tôi nhìn mình trong gương, tôi chưa bao giờ ghê tởm bản thân mình như lúc này. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám đối mặt với nội tâm của mình, luôn trốn tránh, lại không thể kiểm soát được dục vọng của mình, hết lần này đến lần khác làm tổn thương mẹ.

An Đông, mày rốt cuộc muốn gì? Mục tiêu cuộc đời của mày rốt cuộc là gì?

Vào khoảnh khắc này, tôi dường như đã tìm ra câu trả lời. Tôi không muốn kiếp sau, tôi chỉ muốn đời này. Tôi muốn cùng mẹ sớm tối bên nhau, tôi muốn mẹ yêu tôi như một người tình!

Dì Dung nói đúng, mẹ không thể nào độc thân cả đời được, mẹ cần có một người đàn ông chăm sóc. Người đàn ông đó, phải là tôi!

Vì ý nghĩ này, tôi lại mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến mẹ chấp nhận tôi. Rào cản lớn nhất giữa tôi và mẹ, chính là mối quan hệ mẹ con này, về mặt lý thuyết, bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng có thể trở thành người tình của mẹ, duy chỉ có tôi là ngoại lệ. Đồng thời, ưu thế lớn nhất của tôi, cũng chính là mối quan hệ mẹ con này, cho dù tôi có làm ra chuyện gì quá đáng, mẹ đều có thể tha thứ cho tôi. Cho dù là bỏ thuốc mê hiếp dâm, bạo lực cưỡng hiếp, mẹ cũng chỉ thất vọng về tôi, ngoài ra, cũng không thể làm gì tôi được. Nhưng điều này không nghi ngờ gì là đã làm tổn thương mẹ sâu sắc.

Mẹ cao quý xinh đẹp, những người thầm thương trộm nhớ theo đuổi mẹ, chắc chắn không ít, nếu không ba cũng không thể nào đa nghi nặng như vậy. Mẹ đã từng trải qua bao nhiêu chiêu trò? Với sự hiểu biết của tôi về mẹ, những hành động như hỏi han ân cần, tặng hoa, nấu cơm, những kiểu làm ấm lòng giả tạo này, căn bản không thể nào làm xao động nội tâm mẹ được. Dù sao những chiêu này, hai mươi năm trước ba cũng đã dùng rồi, mẹ đã sớm miễn nhiễm. Tôi mà làm như vậy, mẹ nhiều nhất cũng chỉ khen tôi một câu, “Con ngoan, thật giống hồi nhỏ”, ngoài ra, cũng không thể nào coi tôi như một người đàn ông có thể dựa dẫm được.

Bây giờ điều quan trọng nhất, là phải phá vỡ lớp vỏ bọc tự bảo vệ của mẹ trước đã. Trương Ái Linh từng nói, con đường đến trái tim phụ nữ là qua âm đạo. Với tình hình hiện tại, muốn mẹ coi tôi như một người khác giới, hơn nữa còn yêu tôi, quả thực là chuyện hoang đường.

Muốn chiếm được trái tim mẹ, cách khả thi nhất, chính là cùng mẹ một lần nữa phát sinh quan hệ, hơn nữa còn phải hoàn thành trong trạng thái mẹ tỉnh táo. Chuyện này tuy khó như lên trời, nhưng cũng không phải là không thể. Dù sao tôi và mẹ vì sự cố lần trước, đã có quan hệ nam nữ về mặt thực chất, đây là một mầm mống, đã gieo vào lòng mẹ, mẹ dù thế nào cũng không thể quên được.

Nếu coi mẹ như một đại BOSS, máu trâu giáp dày, bên ngoài còn có một lớp vỏ cứng bảo vệ, xa cách ngàn dặm. Đánh trực diện chắc chắn không được, chỉ có trong lúc mẹ không hề cảnh giác, từ từ bào mòn máu, khi lớp vỏ bảo vệ xuất hiện vết nứt, thì thừa cơ xông vào, mới có thể phá vỡ được. Chiêu này tôi quen thuộc, vì năm đó Như Ý chính là bị tôi hạ gục như vậy.

Vũ khí trong tay tôi bây giờ là gì? Thân phận con trai cưng, kỳ thi đại học, và căn bệnh khó nói của tôi. Bệnh của tôi ít nhiều cũng có chút liên quan đến mẹ, có thể khẳng định, trong lòng mẹ có chút áy náy về chuyện này, nếu không cũng không thể nào dùng phương pháp “trị liệu phúc lợi” để chữa bệnh cho tôi. Nhưng vì sự lỗ mãng và hấp tấp của tôi, ngược lại đã làm mẹ tỉnh táo lại. Mẹ đã cảnh giác với tôi, lúc này lại muốn tấn công bất ngờ, quả thực càng khó khăn hơn.

Đầu tiên cần phải làm là khiến mẹ buông lỏng cảnh giác, muốn đạt được mục tiêu này, thì phải làm cho mẹ tưởng rằng tôi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng, chủ động giữ khoảng cách, là biện pháp tốt nhất.

Càng nghĩ, một đêm không ngủ, sáng hôm sau lại không hề thấy buồn ngủ, ngược lại vô cùng hưng phấn. Tôi khôi phục lại việc chạy bộ buổi sáng đã gián đoạn nhiều ngày, dù sao một người đàn ông vô dụng thì không thể nào mang lại hạnh phúc cho mẹ được. Tôi phải mau chóng phục hồi sức khỏe mới được.

Sau khi trở về, tôi xuống bếp làm bữa sáng, đợi mẹ dậy, cùng nhau ăn cơm. Mẹ chắc đêm qua cũng không ngủ được bao nhiêu, có chút mệt mỏi, còn có quầng thâm mắt nhàn nhạt.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi tuyên bố với mẹ, tôi muốn chuyển về căn phòng trọ nhỏ gần trường.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục mẹ xinh
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 43
Ngày cập nhật 07/06/2025 11:51 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba