Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc quần tất đen rất lâu, run rẩy đưa tay phải ra, cẩn thận cầm lấy, đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ cảm thấy chạm vào tinh tế trơn bóng, trong lòng sảng khoái vô cùng. Đây chính là phúc lợi mẹ đặc biệt để lại cho tôi, cảm giác khác hẳn với những lần trộm trước đây.
Tôi cầm chiếc quần tất, lẻn về phòng ngủ, chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh, rồi nằm lên giường, khẩn cấp không chờ được cởi quần. Vì tâm trạng kích động nên dương vật đã sớm có phản ứng, ở trạng thái nửa cương cứng, cứ giật giật từng nhịp, đã rất lâu rồi không có cảm giác này. Tôi vuốt ve chiếc quần tất đen trong tay, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, trong đầu tưởng tượng đến đôi chân đẹp mang tất đen gợi cảm mê người của mẹ.
Một lát sau, tôi áp chiếc quần tất lên mũi, hít một hơi thật sâu, mặc dù đã cởi ra khá lâu nhưng trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể của mẹ, cảm giác đó thật khiến người ta khó mà tự kiềm chế. Tay trái tôi nâng chiếc quần tất đen “nguyên bản” của mẹ, từ đầu đến cuối ngửi một lượt, tay phải luồn vào trong quần, nắm chặt lấy dương vật đang nửa mềm nửa cứng, bắt đầu nhẹ nhàng tuốt, hy vọng có thể mượn ngoại lực làm cho nó hoàn toàn cương cứng. Cùng lúc đó, hình ảnh mẹ không ngừng hiện về trong đầu, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài đều đặn mang tất đen, đôi chân đẹp đi giày cao gót gợi cảm, tất cả của mẹ đều làm người ta mê mẩn như vậy.
Cơ thể tôi càng lúc càng khô nóng, đầu óc nóng ran một mảng, nhưng dương vật trong quần vẫn không thể nào hoàn toàn cương cứng được. Tôi có chút sốt ruột, tốc độ tuốt càng lúc càng nhanh, độ cứng không thấy tăng lên mà ham muốn bắn tinh lại ập đến trước. Sợ hãi và lo âu lại một lần nữa ập đến, lòng tôi sốt ruột vô cùng, dứt khoát áp sát miệng vào chiếc quần tất “nguyên bản” của mẹ, dùng sức mút lấy, khoái cảm mãnh liệt lập tức xộc lên não, lưng một trận tê dại, tôi cố gắng kìm nén, nhưng tinh dịch trắng đục nồng nặc đã từ lỗ tiểu bắn nhanh ra, phun lên giấy vệ sinh.
Dương vật giật lên hai cái rồi nhanh chóng mềm xuống, như đang cười nhạo sự vô dụng của tôi. Trong phòng im lặng như tờ, cảm giác trống rỗng dần dần ập đến. Giằng co hơn một phút đồng hồ, tôi lấy chiếc quần tất “nguyên bản” của mẹ ra khỏi mặt, nằm trên giường, lòng cảm thấy vô cùng uể oải. Lúc này còn chưa kịp quấn tất chân quanh dương vật mà đã bắn ra rồi, thế này thì cũng quá nhanh đi.
Cũng không biết có phải thất vọng nhiều quá đã thành thói quen không, tôi chết lặng vo tròn tờ giấy vệ sinh dính đầy tinh dịch, ném lên sàn, rồi gấp gọn gàng chiếc quần tất đen “nguyên bản” đó, nhét xuống dưới gối. Đây là phúc lợi mẹ cho tôi, tôi phải cất giữ cho thật tốt.
Nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Từ sau buổi sáng hôm đó cãi nhau với mẹ, chúng tôi không còn cùng nhau chạy bộ buổi sáng nữa, nhưng vì đã thành thói quen rồi nên tôi vẫn dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt xong, tôi đi ra phòng khách, mẹ đã làm xong điểm tâm, ngồi vào bàn ăn đợi tôi. Tôi há miệng định gọi một tiếng, đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua, cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền im lặng ngồi xuống.
Mẹ không nói gì cả, cúi đầu ăn cháo. Tôi đoán chắc mẹ đã phát hiện chiếc quần tất trong giỏ đồ giặt không thấy đâu nữa, không cần nghĩ cũng biết là bị tôi lấy rồi. Mặc dù mẹ trông rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận quan sát thì thấy ánh mắt mẹ có chút lơ đãng, thậm chí hơi hoảng hốt, như đang cố tình né tránh tôi vậy.
Tôi muốn nói chút gì đó để phá vỡ không khí ngột ngạt, nhưng không đợi tôi nghĩ kỹ, mẹ đã ăn xong điểm tâm, vội vàng về phòng. Tôi không biết mẹ tại sao đột nhiên lại cho tôi phúc lợi lớn như vậy, nhưng chắc chắn mẹ đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Nếu không phải vì tôi mắc phải cái tật xấu hổ đó, mẹ cả đời cũng sẽ không đời nào đưa chiếc quần tất “nguyên bản” vừa mới cởi ra cho tôi, nghĩ như vậy cũng có chút ý nghĩa “trong cái rủi có cái may”. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười khổ.
Mặc dù đôi tất “nguyên bản” của mẹ cũng không chữa khỏi được chứng rối loạn cương dương của tôi, nhưng áp lực tâm lý quả thật đã giảm bớt không ít, bởi vì tôi bây giờ có thể chắc chắn rằng mẹ vẫn rất quan tâm đến tôi.
Buổi chiều tan học về nhà, buông cặp sách xuống, tôi khẩn cấp không chờ được đi đến nhà vệ sinh, thấy giỏ đựng đồ giặt trống không, tâm trạng kích động ban đầu lập tức tụt xuống. Sao lại không có? Chẳng lẽ mẹ đổi ý rồi sao?
Do dự một hồi lâu, tôi đi đến trước cửa bếp, thấy mẹ búi tóc lên, eo thắt tạp dề, đang bận rộn, hình như không hề chú ý đến tôi. Nhớ lại không khí lúng túng lúc ăn sáng, nếu không phá vỡ thì sự khó xử này sẽ cứ kéo dài mãi. Như vậy thì trước tiên phải bắt đầu từ việc giao tiếp bằng lời nói cơ bản đã.
Tôi suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ không một tiếng động đi tới, cất cao giọng chào một tiếng. Mẹ giật nảy mình, xoay người lườm tôi, mắng: “Con làm gì đấy hả? Đi đường không một chút động tĩnh gì cả.”
Tôi không nhịn được bật cười. Tôi muốn chính là hiệu quả này, không cho mẹ có thời gian suy nghĩ. Mẹ thấy tôi vẻ mặt cười xấu xa, sững người rồi lập tức xoay người lại, không thèm để ý đến tôi nữa.
Lúc này nhất định không thể lùi bước, phải phát huy hết tinh thần mặt dày mày dạn. “Mẹ ơi, mẹ nghỉ một lát đi, để con làm cho.” Tôi đứng bên cạnh mẹ, đưa tay định giật lấy con dao thái trong tay mẹ.
“Không cần! Con mau ra ngoài đi. Không về phòng ôn bài đi, ở đây quấy rối cái gì.” Mẹ đưa tay đẩy tôi, lại sợ dao thái sắc bén làm tôi bị thương, cuối cùng vẫn ỡm ờ để tôi giật lấy.
“Mẹ ơi, hôm nay đổi để con nấu cơm, mẹ ra ngoài đợi xem nhé.” Mẹ hình như không muốn tranh cãi với tôi, do dự một chút rồi cũng đi ra ngoài.
Cũng không biết tôi có thật lòng xót mẹ không, hay là vì mẹ cho phúc lợi nên tôi muốn đáp lại mẹ một chút, dù sao bữa cơm này tôi làm vô cùng nghiêm túc, đem hết những bản lĩnh học được từ ba ra để thể hiện. Lúc đồ ăn được bày lên bàn, tôi nhìn mẹ nếm thử một miếng nhỏ, khẩn cấp không chờ được hỏi: “Thế nào ạ? Mùi vị thế nào ạ?”
Mẹ vẫn cười lạnh chế nhạo: “Mẹ thấy con thật sự không có ý định thi đại học rồi.”
“Hả?” Tôi nhất thời không hiểu ý mẹ.
Mẹ lườm tôi một cái: “Nấu cơm ngon như vậy, có ích lợi gì chứ?”
Tôi nghĩ đến ba, cười đùa nói: “Có thể câu được một mỹ nhân tuyệt sắc như mẹ chứ ạ.”
Mẹ biến sắc, lườm tôi một cái. Tôi vội vàng dùng tay vỗ vào miệng mình rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với mẹ, nhưng cứ cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, hơn nữa cũng quá hoang đường. Ngược lại là mẹ mở miệng trước, hỏi: “Hai ngày nay có học hành tử tế không?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Có có ạ, học hành vô cùng nghiêm túc.”
“Mẹ… là hy vọng con khỏe mạnh.”
“Con hiểu mà.”
“Mẹ vẫn hy vọng con có thể nghiêm túc đối đãi với kỳ thi đại học, đây chính là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong đời con đấy.”
“Con biết ạ. Nhưng mà…” Tôi gãi gãi đầu: “Con cứ cảm thấy mẹ coi trọng thành tích thi đại học quá rồi.”
Mẹ nhìn tôi, trầm tư một lúc lâu rồi thở dài nói: “Mẹ để ý thành tích thi đại học của con, không phải là để ý bản thân thành tích. Mẹ hoàn toàn không quan tâm con có thể thi đỗ Bách Khoa hay không, mẹ để ý là con. Con chẳng lẽ không hiểu sao?”
“Con hiểu, con đều hiểu cả!” Tôi ra sức gật đầu.
“An Đông.” Mẹ thở dài một hơi: “Những gì mẹ có thể làm cho con, đều đã làm cả rồi.”
“Con biết.” Tôi cúi đầu nói: “Con từ tận đáy lòng cảm kích mẹ. Thật đấy. Con cảm thấy mình đặc biệt may mắn, đời này có thể có một người mẹ như mẹ.”
Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi từ từ cúi đầu, dùng thìa khuấy bát cháo, cứ thế im lặng.
Sau khi ăn xong, tôi trở lại phòng ngủ của mình, ngồi trước bàn học bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Tôi liều mạng như vậy muốn trút áp lực tâm lý của mình lên đầu mẹ, có phải tôi thật sự quá ích kỷ rồi không? Mặc dù có ý nghĩ như vậy, mấy ngày tiếp theo tôi cũng cố gắng hết sức bình tâm lại, nghiêm túc ôn bài, nhưng không được bao lâu, lòng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy như mèo cào.
Tan học về nhà liền chạy đến giỏ đựng đồ giặt xem có quần tất “nguyên bản” của mẹ không, nhưng lúc nào cũng đầy thất vọng, tay không mà về.
Chiều hôm đó tan học, lúc về đến nhà, nhìn thấy mẹ đứng trong hành lang, một tay vịn tường, không hề nhúc nhích, như một pho tượng vậy. Nhìn cách ăn mặc của mẹ, vest công sở, quần tất màu da, giày cao gót da bóng màu đen, vai khoác túi xách, trông như vừa mới từ công ty về, chưa vào nhà.
Tôi đi tới, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm gì ở đây thế ạ?”
Mẹ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, chỉ thấy mẹ cau mày, sắc mặt có hơi trắng bệch, tóc mai vì mồ hôi mà dính vào hai má, vẻ mặt trông có chút đau đớn. Tôi vội hỏi: “Mẹ sao vậy ạ?”
Mẹ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trẹo chân rồi.”
“Sao mẹ lúc nào cũng bị trẹo chân thế ạ?”
Mẹ lườm tôi một cái, tức giận nói: “Mẹ lại không phải cố ý.”
“Được rồi, con dìu mẹ vào nhà trước đã.” Tôi dìu mẹ vào nhà. Mẹ cúi người cởi giày cao gót ra, thay dép lê rồi khập khiễng đi đến sofa phòng khách, ngồi phịch xuống, chân phải gác lên sofa, đưa tay xoa mắt cá chân.
Thấy mẹ mày nhíu chặt, cúi đầu xoa bóp bàn chân nhỏ mang tất màu da, tôi cũng không biết nghĩ thế nào, ngồi phịch xuống bên cạnh, nói: “Con giúp mẹ nhé.” Nói rồi đã đưa tay tới, mẹ vừa định lên tiếng ngăn cản thì tay tôi đã đặt lên mắt cá chân mẹ.
Mẹ đau đến “Hít” một tiếng, đưa tay vỗ vào đầu tôi một cái, mắng: “Nhẹ chút!”
Tôi vội vàng thả lỏng lực tay, nói: “Con xoa nhẹ thôi, xoa nhẹ thôi ạ.” Sau khi nói xong, tôi lúc này mới nhận ra hành vi của mình quá mức lỗ mãng. Nhưng tay đã đặt lên bàn chân nhỏ mang tất màu da của mẹ rồi, cảm giác trơn láng mịn màng đó quả thực vô cùng quen thuộc. Trước kia thường xuyên nhân cơ hội “sàm sỡ”, ôm lấy đôi chân đẹp mang tất của mẹ, nhưng từ sau khi mẹ cảnh giác với tôi năm ngoái, liền không còn được hưởng thụ như vậy nữa.
Mẹ cũng từ từ bình tĩnh lại, dùng tay đẩy tôi một cái, nói: “Đi sang một bên đi, không cần con xoa đâu.”
Nếu tôi chưa động thủ, bị mẹ dọa một tiếng như vậy thì cũng sợ rồi. Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, ngược lại không mấy sợ hãi, đưa tay tiếp tục xoa bóp bàn chân nhỏ mang tất màu da của mẹ, giả vờ không nghe thấy mẹ nói. Mẹ thấy tôi thờ ơ, muốn rút chân về, nào ngờ hơi cử động một chút liền đau đến “Ối” một tiếng.
Tôi làm ra vẻ nghiêm nghị nói: “Mẹ đừng cử động, mẹ không thấy đau à.”
Mẹ nghiến chặt răng, dựa vào sofa, không lên tiếng phản kháng nữa, mặc cho tôi xoa bóp bàn chân nhỏ mang tất. Tôi một bên nhẹ nhàng xoa nắn, một bên nhìn chằm chằm vào đôi chân đẹp mang tất màu da của mẹ. Chiếc quần tất màu da mỏng manh sáng bóng, làn da trắng như tuyết rõ ràng có thể thấy được. Dáng bàn chân mẹ vô cùng hoàn mỹ, mắt cá chân tròn trịa khéo léo, mu bàn chân mềm mại trơn bóng, trắng hồng mịn màng. Qua lớp tất ở mũi chân, màu sơn móng chân tím nhạt rõ ràng có thể thấy được, từ ngón cái đến ngón út xếp ngay ngắn, tinh xảo đáng yêu.
Bàn tay ma sát vào chiếc quần tất, phát ra tiếng “sột soạt” rất nhỏ. Tôi cố ý cúi đầu thấp xuống một chút, lén hít một hơi thật sâu, có thể ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, hòa quyện một chút mùi giày cao gót. Chỉ cảm thấy trong quần một trận khô nóng, cảm giác tê dại từ sau lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu. Nhưng dù vậy, dương vật chỉ hơi cương lên một chút, đến cả đũng quần cũng không đội lên được. Tình huống này tôi cũng đã quen rồi.
Mẹ hai mắt nhắm nghiền, dựa vào sofa, cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ. Xoa bóp một lúc, mẹ đưa tay vỗ vào cánh tay tôi một cái, nói: “Được rồi, đừng xoa nữa, càng xoa càng đau. Dìu mẹ về phòng đi.”
Tôi “Dạ” một tiếng, lưu luyến không rời rút tay ra khỏi bàn chân đẹp mang tất màu da của mẹ, lén đặt lên mũi ngửi một cái. Không ngờ hành động này lại bị mẹ nhìn thấy, tôi giật nảy mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng. Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi giơ tay lên, ra hiệu bảo tôi dìu.
Tôi vội vàng dìu mẹ, khập khiễng trở lại phòng ngủ. Mẹ ngồi xuống mép giường, chỉ huy tôi: “Lấy lọ thuốc xịt trong hộp thuốc ra đây.” Tôi làm theo lời, lấy lọ thuốc ra.
“Đặt lên tủ đầu giường đi.” Tôi làm theo chỉ dẫn, đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường.
Mẹ hai tay luồn vào trong váy, nắm lấy miệng quần tất, vừa định kéo xuống thì bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu lườm tôi một cái, hỏi: “Con đứng đây làm gì? Không có chuyện của con ở đây, ra ngoài đi.”
Lần trước vô tình nhìn thấy cảnh Huyền My cởi quần tất, tôi đã hưng phấn cả buổi rồi. Lần này đến lượt mẹ, nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua được. Tôi nhanh trí, một tay cầm lọ thuốc xịt lên, nói: “Con bôi thuốc cho mẹ.”
“Không cần!”
“Cần chứ ạ!” Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ.
Giằng co một lúc, tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa thì mẹ sẽ nổi giận mất. Nào ngờ mẹ lại trầm giọng nói: “Quay mặt đi.”
“Cái gì?”
“Quay mặt đi chỗ khác!”
“Dạ dạ dạ!” Tôi vội vàng xoay người lại, nhưng không cam lòng, khóe mắt liếc trộm, vô tình phát hiện trong tấm gương trên bàn trang điểm, mẹ hơi cúi người, đang từ từ kéo chiếc quần tất xuống. Phát hiện này không khỏi làm tôi hưng phấn lạ thường.
Vì váy bị kéo lên đến tận eo nên cảnh xuân bên trong quần nhìn một cái không sót gì. Chiếc quần tất màu da bao bọc lấy cặp mông cong hoàn mỹ, quần tất từ từ được cởi xuống, để lộ chiếc quần lót ren màu tím hoa lan, cùng với cặp mông trắng nõn mịn màng. Tôi cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, máu mũi gần như sắp chảy ra, dương vật trong quần lại cương cứng hơn một chút, miễn cưỡng đội chiếc quần lót lên thành một cái lều nhỏ.
Đúng lúc này, mẹ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, sợ đến mức tôi cả người run lên, vội vàng quay mặt lại. Nhưng ngoài dự đoán là, mẹ vẫn không lên tiếng răn dạy.
Ngây người một lúc, tôi không nhịn được lại quay đầu nhìn trộm. Chỉ thấy trong gương, mẹ đã cởi quần tất xuống đến bắp chân, rồi ngồi xuống giường, lần lượt rút chiếc quần tất ra khỏi hai chân ngọc ngà. Chân mẹ rất dài, thon thả mà không mất đi vẻ đầy đặn, bắp chân trông mũm mĩm, rất đáng yêu. Đôi chân ngọc ngà trong veo lấp lánh, tinh xảo non mềm, không nhịn được muốn đưa tay lên xoa nắn.
“Đem thuốc qua đây.” Tôi từ từ xoay người lại, chú ý đến ánh mắt mẹ rơi vào đũng quần tôi, vì dương vật cương cứng nên chỗ đó vẫn còn phồng lên. Mặt mẹ hơi đỏ lên, quay mặt sang một bên, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng.
Tôi ngồi xổm trước giường, nâng chân phải mẹ lên, nhắm vào chỗ sưng đỏ rồi xịt thuốc. Cùng lúc đó, tôi lặng lẽ không một tiếng động vuốt ve chân ngọc của mẹ, cảm nhận làn da trong veo mịn màng đó.
“Xong chưa, xịt nhiều quá rồi.” Tôi lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời buông chân ngọc của mẹ ra, ngây ngô nói: “Con… ngày mai lại đến giúp mẹ xịt thuốc nhé.”
“Không cần.” Nói rồi, mẹ một tay giật lấy lọ thuốc trong tay tôi.
“Ừm… vậy con đi nấu cơm cho mẹ nhé.” Mẹ co đôi chân trần bóng loáng lên giường, cúi đầu nhìn chỗ sưng đỏ, trầm giọng nói: “Tùy con.”
Tôi còn định nói gì đó, nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy đôi quần tất màu da để trên giường. Đó chính là đôi tất “nguyên bản” mẹ vừa mới cởi ra! Lòng tôi một trận kích động không tên, do dự một hồi lâu rồi lấy hết can đảm, đưa tay cầm lấy đôi tất “nguyên bản” đó.
Mẹ sững người, ngẩng đầu nhìn tôi, mắt phượng trợn trừng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Mẹ…” Tôi cướp lời: “Con giúp mẹ giặt.” Sau đó không đợi mẹ trả lời liền xoay người chạy ra ngoài.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ, tôi thở hổn hển từng ngụm. Đợi tim đập ổn định lại rồi mới cầm đôi tất “nguyên bản” màu da của mẹ, áp lên mặt hít một hơi thật sâu. Mùi hương của mẹ làm tôi vô cùng say mê, dương vật trong quần lại giật giật từng nhịp.
Tôi cố nén ham muốn trở về phòng “tự sướng”, đi vào bếp, bật lửa nấu cơm chiều. Tôi thỉnh thoảng lại vuốt ve đôi tất “nguyên bản” trong túi, cẩn thận suy nghĩ lại loạt hành vi của mẹ. Mẹ chắc chắn đã phát hiện tôi đang nhìn trộm qua gương, nhưng mẹ không hề tức giận, cũng không mắng tôi, tại sao vậy chứ?
Nấu cơm xong, tôi mang tâm trạng thấp thỏm, đưa vào phòng mẹ. Cũng may mẹ không hề mắng tôi. Thấy mẹ không tức giận, tôi dứt khoát bưng hết đồ ăn vào, ngồi cùng mẹ ăn cơm tối.
Mẹ cúi đầu im lặng không nói, cũng không hề vì đôi tất đó mà truy cứu tôi. Xem ra mẹ thật sự muốn dùng cách này để cho tôi phúc lợi, để xoa dịu áp lực của tôi. Lòng tôi một trận vui như mở cờ, chủ động bày tỏ thái độ với mẹ: “Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”
“Hả?” Mẹ bị sự kích động đột ngột của tôi làm cho ngớ người ra, sững sờ nhìn tôi.
Tôi giơ tay nói: “Con thi đỗ Bách Khoa rồi sẽ quay lại!”
“Dạ…” Mẹ nhíu mày, nói: “Vậy thì tốt nhất.”
Nửa đêm nằm trên giường, tôi không tránh khỏi lại dùng đôi tất “nguyên bản” của mẹ “tự sướng” một phen. Vì lúc này tâm trạng thoải mái hơn lần trước rất nhiều nên cảm giác độ cương cứng cũng lớn hơn không ít, thời gian duy trì cũng dài hơn.
Sáng sớm hôm sau, định bụng tiếp tục cùng mẹ chạy bộ buổi sáng. Chuẩn bị gõ cửa phòng ngủ mẹ thì đột nhiên nhớ ra, chân mẹ bị trẹo rồi, không thể chạy bộ được. Tôi thật sự không cảm thấy có bao nhiêu uể oải, một mình xuống lầu chạy bộ.
Có lẽ là vì tâm trạng tốt nên cảm giác ánh nắng ban mai cũng rực rỡ hơn mọi khi. Tôi một bên nghĩ đến những chuyện liên quan đến mẹ, một bên chạy về phía trước dọc theo con đường nhỏ trong công viên. Bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ dáng người hơi mập, hai tay chống eo, một bên thở dốc một bên chạy bộ rèn luyện. Tôi cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc, chạy lại gần xem, quả nhiên là Cô Thuỳ Dương.
“Chào Cô Thuỳ Dương buổi sáng ạ.” Tôi chạy theo bên cạnh cô ấy, cười chào một tiếng.
Cô Thuỳ Dương liếc nhìn tôi một cái, thở hổn hển nói: “Chào… em.” Dù có chật vật như vậy, giọng nói vẫn dịu dàng như nước.
“Cô cũng chạy bộ buổi sáng ạ?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền có chút hối hận, đúng là thừa lời.
“Ừm… mới… chạy… hai ngày.” Tôi không nhịn được đưa mắt xuống dưới, nhìn hai bầu ngực lớn đang nhấp nhô lên xuống trước ngực cô ấy. Chắc là do không mặc áo lót thể thao nên biên độ đặc biệt lớn. Khó trách vừa rồi những người đi ngang qua cô ấy đều lén lút đánh giá.
“Sao cô đột nhiên lại nhớ đến việc chạy bộ thế ạ?”
Cô Thuỳ Dương chạy rất chậm, tôi lại ngượng ngùng một mình chạy về phía trước, đành phải bắt chuyện.
“Cô…” Cô Thuỳ Dương đột nhiên dừng lại, cúi người thở dốc rồi khoát tay với tôi: “Em… em cứ tiếp tục… chạy đi. Không cần… không cần phải để ý đến cô đâu.” Nói rồi, cô ấy tháo kính mắt xuống, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn như trăng rằm trắng nõn của cô ấy, lại một lần nữa cảm thấy, Cô Thuỳ Dương sau khi tháo kính ra thì nhan sắc còn cao hơn nữa. Cũng không tiện nhìn chằm chằm vào cô ấy quá lâu, liền lịch sự hỏi một câu: “Vậy em đi trước nhé.”
Cô Thuỳ Dương vẫy vẫy tay: “Đi đi… không cần phải để ý đến cô đâu.”
Tôi tiếp tục chạy về phía trước, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, Cô Thuỳ Dương đột nhiên bắt đầu chạy bộ, nhất định là có nguyên nhân. Suy nghĩ một chút, phụ nữ chạy bộ, hoặc là vì sức khỏe, hoặc là vì giảm cân. Trường hợp của Cô Thuỳ Dương, khả năng thứ hai chắc là lớn hơn một chút.
Từ hôm đó trở đi, tôi thường xuyên có thể gặp được Cô Thuỳ Dương lúc chạy bộ buổi sáng. Nhưng cô ấy vẫn là bộ dạng cũ, mỗi lần chạy bộ đều thở hổn hển, chạy không được bao lâu lại phải dừng lại nghỉ một lát. Nhất là hai bầu ngực trước ngực, nhấp nhô lên xuống, trông rất nặng nề. Tôi thật muốn nhắc nhở cô ấy, thay áo lót thể thao sẽ làm ngực thoải mái hơn một chút, nhưng lại không muốn mất đi phúc lợi được ngắm nhìn như vậy. Lòng ích kỷ nổi lên, cũng đành phải thuận theo tự nhiên, không giải quyết được gì.
Vốn tưởng mẹ đã quyết định giúp tôi chữa bệnh, nhưng từ sau khi mẹ bị đau chân, liền không còn mặc quần tất nữa. Tôi không chắc là do không tiện hay là mẹ đã hối hận, không muốn tiếp tục cung cấp cho tôi quyền lợi “tất chân nguyên bản” nữa. Sợ hãi và lo âu lại dần dần dâng lên.
Tôi cố gắng kìm nén một tuần, cuối cùng lúc ăn cơm chiều, không nhịn được nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy dạo này áp lực có chút lớn.” Mặc dù nói rất uyển chuyển, nhưng mẹ chắc chắn hiểu ý tôi. Mẹ cúi đầu, im lặng dùng cơm, như hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì, không hề đáp lại.
Im lặng một lúc lâu, tôi lại nói: “Mẹ ơi, con… thật sự có chút phiền, con buổi tối ngủ không yên.”
Vừa dứt lời, chợt nghe “Bốp” một tiếng, mẹ ném mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn. Tôi giật nảy mình, vẻ mặt căng thẳng nhìn mẹ.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt có chút phiền muộn: “An Đông! Mẹ áp lực cũng rất lớn! Mẹ cũng rất phiền! Mẹ buổi tối cũng ngủ không yên!”
Thấy mẹ thật sự nổi giận, tôi sợ hãi vô cùng, lòng lại tràn đầy áy náy. Tôi quả thật quá ích kỷ.
“Xin lỗi mẹ.” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Im lặng rất lâu, mẹ thở dài một hơi, giọng bình thản nói: “Ăn cơm đi.”
Xem ra mẹ thật sự cảm thấy hối hận, không muốn tiếp tục giúp tôi nữa. Nhưng nghĩ lại cũng phải, với tính cách của mẹ, có thể chủ động cung cấp cho tôi quần tất “nguyên bản” đã là chuyện vô cùng khó tin rồi. Điều này cũng chứng tỏ, mẹ vô cùng yêu thương tôi, vô cùng để ý đến tôi. Tôi quả thật không nên làm khó mẹ nữa.
Vốn tưởng mẹ sẽ không giúp tôi nữa, không ngờ sáng hôm sau, lúc mẹ đi làm, đôi chân đẹp dưới chiếc quần bó lại mang một đôi tất lụa màu da sáng bóng. Tôi đơn giản là bất ngờ, vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Mẹ cằn nhằn lườm tôi một cái rồi dặn dò hai câu, khập khiễng đi làm.
Buổi chiều tan học về nhà, tôi mang tâm trạng bất an, đi vào nhà vệ sinh. Quả nhiên như tôi dự đoán, đôi quần tất màu da mẹ mặc trên chân hôm nay, rõ ràng nằm trong giỏ đựng đồ giặt.
Tâm trạng tôi như ngồi trên xe cáp treo, không biết nên diễn tả thế nào. Tôi thật sự muốn lấy đôi tất “nguyên bản” của mẹ, nhưng lòng lại tràn đầy cảm giác tội lỗi. Tôi biết mẹ đưa ra quyết định như vậy, nhất định đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, áp lực chắc chắn rất lớn. Tôi không thể vì bản thân mình mà trút hết áp lực lên người mẹ được.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ cơ hội lần này.
Sáng hôm sau, mắt mẹ nhìn tôi có chút kỳ lạ, như thể việc tôi không trộm lấy đôi tất “nguyên bản” của mẹ là một chuyện vô cùng khó tin vậy. Tôi muốn thành tâm bày tỏ suy nghĩ của mình với mẹ, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, cứ thế ấp úng cho qua chuyện.
Nhưng mà, dục vọng là thứ rất khó kiềm chế. Nhất là ở tuổi của tôi, “lửa” lớn, nhu cầu tràn đầy, lại cố tình mắc phải cái tật xấu hổ không thể nói với ai này, không thể giải tỏa được, áp lực tâm lý, bồn chồn bất an, gần như đến bờ vực suy sụp.
Hôm nay buổi sáng lúc chạy bộ nghỉ ngơi, Cô Thuỳ Dương đột nhiên hỏi một câu: “Dạo này em có tâm sự gì sao?”
Tôi nghe vậy sững người, hỏi ngược lại: “Cô có thể nhìn ra à?”
Cô Thuỳ Dương cười cười: “Dạo này thấy em lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, một vẻ đầy tâm sự. Cô nhớ trước kia em hoạt bát, vui vẻ lắm mà. Trong nhà có chuyện gì không?”
Tôi gật gật đầu: “Xem như vậy đi ạ. Trong nhà xảy ra chút biến cố.”
“Quan trọng lắm sao?” Cô Thuỳ Dương dịu dàng nhìn tôi.
“Đừng lo, đừng lo ạ.” Tôi vội vàng xua tay.
Nghe tôi nói vậy, Cô Thuỳ Dương cũng không hỏi han thêm nữa, ngược lại dặn dò: “Sắp thi giữa kỳ rồi, dù có chuyện gì thì vẫn phải lấy việc học làm trọng.”
“Em hiểu ạ. Em biết rồi.” Im lặng một lát, tôi không nhịn được hỏi ngược lại: “Cô ơi… cô có phải cũng có tâm sự gì không ạ?”
“Cô à?” Cô Thuỳ Dương nhìn tôi, lắc đầu nói: “Không có đâu.” Lúc cô ấy nói chuyện, ánh mắt có chút lảng tránh, rõ ràng là đang nói dối. Nhưng tôi và cô ấy dù sao cũng không mấy thân thiết, cho dù cô ấy thật sự có chuyện gì phiền lòng thì cũng không liên quan gì đến tôi, không cần thiết phải hỏi han thêm làm gì.
… Vì lý do tâm lý, kỳ thi giữa kỳ tôi thi tệ hại. Mẹ nhìn thấy thành tích, không khỏi nổi trận lôi đình, tức giận chất vấn: “An Đông! Không phải con nói phải học hành cho giỏi sao? Con học hành như thế đấy à!”
Tôi không biết nên giải thích với mẹ thế nào, chỉ có thể cúi đầu, không nói một lời.
“Nói chuyện với mẹ đi chứ! Câm rồi à?”
“Con cũng không biết nên nói thế nào. Dù sao… chính là thi không tốt thôi.”
“Con thật sự muốn chọc tức chết mẹ phải không?” Mẹ mày nhíu chặt, một vẻ vừa giận vừa thương tâm khổ sở.
Tôi oan ức nói: “Con cũng không muốn! Con cũng muốn học hành cho giỏi, nhưng mà… con cũng không biết… cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”
Mẹ ném mạnh bảng điểm xuống bàn trà, hai tay đỡ trán, luôn miệng thở dài. Tôi cảm thấy tâm trạng mẹ như có chút suy sụp. Trong ấn tượng, mẹ hình như chưa bao giờ như vậy cả. Lòng tôi một trận khổ sở, ngồi xổm bên cạnh mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, nhất định sẽ nghiêm túc ôn bài, con sẽ không để mẹ thất vọng đâu.”
Mẹ không ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nói: “Con miệng nói như vậy thì có ích lợi gì. Con đã thề bao nhiêu lần rồi, có lần nào con giữ lời đâu?”
Tôi không có lời nào để phản bác. Im lặng rất lâu, mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt nặng nề hỏi: “An Đông, con nói cho mẹ biết, con rốt cuộc muốn thế nào?”
Tôi mày nhíu chặt, vẻ mặt cầu xin nói: “Mẹ ơi, mẹ đây là biết rõ còn cố hỏi. Mẹ cần gì phải bắt con nói ra, làm cho tất cả mọi người đều khó xử chứ?”
Mẹ mạnh mẽ đứng dậy, trở về phòng ngủ, lấy ra một đống quần tất, lớn tiếng nói: “Mẹ biết con thích, tất cả đều cho con!” Dứt lời, mẹ ném đủ các loại tất chân đến trước mặt tôi, rồi như giận dỗi nói thêm một câu: “Sau này mẹ mỗi ngày tan làm về đều cởi tất chân ra cho con, được không?”
Tôi bị lời nói của mẹ kích động đến máu nóng dồn lên não, bật người đứng dậy, lớn tiếng nói: “Con thích không phải là tất chân! Con thích mẹ! Huyền Anh!”
Mẹ trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “An Đông, con điên rồi à?”
“Con điên rồi! Con điên gần một năm nay rồi, mẹ không biết à?” Dù sao lời cũng đã nói đến nước này rồi, tôi có chút ý định liều một phen.
“Mẹ là mẹ của con!”
Tôi lớn tiếng gầm lên: “Con biết! Nhưng con cũng không có cách nào cả! Con bây giờ ngoài mẹ ra thì không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Như Ý, Mỹ Na, mấy cô minh tinh điện ảnh, ngôi sao truyền hình, con một chút hứng thú cũng không có. Con biết phải làm sao?”
Mẹ như bị bộ dạng của tôi dọa cho phát sợ, khẽ hé miệng, sững người một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Điên rồi, mẹ thấy đúng là điên rồi. Thật nên đưa con vào bệnh viện tâm thần đi.”
Tôi tức giận nói: “Mẹ tốt nhất là đưa con vào đó đi, để con đỡ phải suốt ngày phiền não, thi đại học thi đại học gì đó, không dứt.”
Mẹ tức giận quay mặt sang một bên, hơi thở nặng nề, một lúc lâu không nói gì. Cơn kích động qua đi, tôi đột nhiên có chút hối hận, những lời vừa rồi quả thật quá không nên nói.
Tôi ngồi xổm bên cạnh mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, xin lỗi mẹ. Mẹ đừng giận nữa, con biết sai rồi.”
“Chỉ biết sai thôi thì có ích lợi gì? Con lại không sửa.”
“Vừa rồi cái đó không phải là nói trong lúc nóng giận sao, nói đến chỗ đó rồi. Con thật sự không cố ý làm mẹ tức giận đâu.”
Mẹ đột nhiên xoay người lại, nhìn tôi không chớp mắt, hỏi: “Con nói thật đi, hôm đó làm con bị ngã bị thương, trong lòng con có phải vẫn luôn oán trách mẹ không?”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không có ạ, con chưa bao giờ trách mẹ cả. Đến cả một ý nghĩ cũng không có.”
Im lặng một lát, mẹ hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi: “Vậy mẹ hỏi lại con, có phải chữa khỏi bệnh của con rồi thì con có thể yên tâm học bài không?”
Tôi không biết tại sao mẹ đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, nhưng đây là chuyện rất rõ ràng. Tôi do dự gật gật đầu: “Chắc là… vậy ạ.”
“Là phải? Hay không phải? Cho mẹ một câu trả lời chắc chắn.” Vẻ mặt mẹ kiên nghị hỏi.
“Vâng.”
“Tốt.” Mẹ gật gật đầu, đứng dậy, nhặt những chiếc tất chân trên sàn nhà lên rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Tôi có chút mơ hồ, lời này của mẹ là có ý gì? Là có cách giúp tôi chữa bệnh sao? Nhưng mà, bác sĩ nam khoa, bác sĩ tâm lý đều đã gặp rồi, còn có thể có cách nào nữa chứ?
Một lát sau, mẹ thay một bộ đồ khác rồi từ trong phòng đi ra. Áo vest ôm eo màu xám, bên dưới cổ áo chữ V là chiếc áo lót ren trắng. Chân váy bút chì màu xám bó sát, chiếc quần tất lụa mỏng màu đen bao bọc lấy đôi chân thon dài gợi cảm. Mái tóc búi lên, cài một chiếc kẹp tóc, giống như cách ăn mặc thường ngày lúc đi làm, không có gì khác biệt. Điều duy nhất không hoàn hảo là không có sự hỗ trợ của đôi giày cao gót, không làm nổi bật được đôi chân thon dài và cặp mông cong kiêu hãnh.
Gương mặt xinh đẹp của mẹ có chút ửng hồng. Do dự một chút rồi mẹ ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh tôi, hai chân kẹp chặt, hơi nghiêng người. Trầm ngâm một hồi lâu, mẹ lạnh lùng nói với tôi: “Không phải con thích sờ đùi người ta trên xe buýt lắm sao?”
Vốn tôi đang ở trong trạng thái mờ mịt kinh ngạc, nghe vậy không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải ạ, sao mẹ lại nhắc đến chuyện này nữa rồi? Con là bị Mỹ Na hãm hại, mẹ lại không phải là không…” Nói được nửa chừng, tôi thấy mẹ mặt đỏ bừng quay sang một bên, đột nhiên hiểu ra. Mẹ mặc như thế này là muốn để tôi vuốt ve đôi chân mang tất của mẹ, để kích thích ham muốn tình dục của tôi, giải tỏa dục vọng kìm nén trong lòng, nhờ đó mà chữa khỏi chứng liệt dương của tôi sao?
Nếu quả thật là như vậy… vậy chẳng phải là? Lòng tôi một trận nóng ran, muốn mở miệng hỏi mẹ, nhưng lòng lại hiểu rõ, chuyện này có thể làm chứ không thể nói, không thể nào nhận được sự thừa nhận chắc chắn từ mẹ được.
Nhìn đôi chân đẹp mang tất đen trơn láng mịn màng của mẹ, tôi cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, da đầu tê dại, đũng quần một trận nóng ran, dương vật cũng theo đó mà hơi cương lên được một nửa.
Mẹ hai tay ôm ngực, quay mặt sang một bên không chịu nhìn tôi. Sau tai, vành tai đỏ rực một mảng, chiếc cổ trắng ngần thon dài cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm. Tôi không nhịn được nuốt nước bọt một cái, đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Mặc dù đây là quyết định của mẹ, nhưng cứ có cảm giác như tôi đang ép buộc mẹ vậy. Thân làm con, tôi nên hiên ngang lẫm liệt nghiêm giọng từ chối. Nhưng mà… nói không muốn sờ thì đó là không thể nào. Tôi mà từ chối thì đúng là đồ đạo đức giả.
Do dự một hồi lâu, vẫn không hạ được quyết tâm. Mẹ vẫn không nhúc nhích, người có chút cứng đờ, lại không ngừng ho nhẹ một tiếng, rõ ràng là đang hắng giọng, làm tôi giật nảy mình. Lòng tôi thầm nghĩ, mẹ chắc chắn cũng giống tôi, đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Nếu mẹ đã đưa ra quyết định này thì chắc chắn đã suy tính rất lâu rồi.
Tôi cắn răng một cái, quyết định, đưa tay phải ra đặt lên đôi chân đẹp mang tất đen của mẹ. Mẹ đột nhiên đứng bật dậy, lúng túng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ đi vệ sinh trước đã.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục mẹ xinh |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 38 |
Ngày cập nhật | 07/06/2025 11:51 (GMT+7) |