Truyện sex ở trang web truyensextv99.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.cc là trang web dự phòng của website truyensextv99.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 » Phần 193

Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 2


Update Phần 195

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 193: Ra Mắt Thái Hậu

– Đứng lên đi, tất cả đứng lên đi…

Phùng Bảo cực kỳ căng thẳng hai tay giấu trong tay áo giơ giơ lên cao.

Đám người Phùng Bang Ninh, Từ Tước lúc này mới từ dưới đất bò dậy. Phùng Bang Ninh rất kinh ngạc hết nhìn bá phụ, lại nhìn sang Tần Lâm, thực tế không hiểu rõ là vì sao.

– Vào đi, cũng không phải câu lễ…

Phùng Bảo kêu đám người Tần Lâm đi vào đại đường Ty Lễ giám.

Chính giữa đại đường cùng với bốn bề trên tường, treo không ít tự họa của danh gia, phong cách tương đối cao nhã, mà mỗi chỗ trống của một bức họa đều có lời “`đề bạt hoặc là thơ từ, nhìn lạc khoản đều là “Khâm Sai Tổng đốc Đông Xưởng quan giáo kiêm chưởng ngự dụng giám sự Ty Lễ giám thái giám song lâm Phùng Bảo”, nét chữ đoan trang hào phóng, thư pháp tương đối không tệ.

Mọi người ngồi xuống, Phùng Bảo còn chưa kịp mở miệng, Tần Lâm liền thất kinh kỳ quái chỉ lên lời đề bạt trên một bộ tranh sơn thủy:

– Chà, đây là Phùng Ty Lễ viết sao? Chữ thật là không tệ, so với hạ quan viết thật là tốt hơn nhiều!

Cái gì gọi là trước kiêu ngạo sau cung kính, nịnh bợ ra mặt? Đám người Phùng Bang Ninh cười hăng hắc, trong lòng thầm nói: Ngươi bắt đầu làm bộ làm tịch rồi, vào lúc này mới hiểu được sợ là gì, vội vàng lấy lòng Phùng Bảo sao? Chỉ sợ chậm mất rồi!

Lại nói, nếu như đây là lời nịnh hót, thì tiêu chuẩn nịnh như vậy cũng có chút quá vụng về rồi.

Ai ngờ Phùng Bảo nghe vậy bắp thịt trên mặt không tự chủ được nhẹ nhàng giật giật hai cái, thần sắc thoáng chốc thay đổi mấy lần, ý vị thâm trường nhìn Tần Lâm một chút.

Sau khi nhìn thấy lời đề bạt trên thư họa của Ty Lễ giám, cùng với sau khi phản ứng của Phùng Bảo bị vạch trần, trong lòng Tần Lâm càng trở nên khẳng định hơn, rằng suy đoán lúc trước cho đến giờ đã không còn kẽ hở nào.

Tại sao lúc ban đầu không tìm được bốn món bảo vật của Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh, khi hỏi đến Trương Thành, Trương Tiểu Dương, hai vị này đều ngậm miệng không tiết lộ gì. Tại sao ở bên ngoài cung điều tra vụ án Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bốn món bảo vật của Chu Nghiêu Anh lại hoàn bích quy Triệu, tự động trả về chỗ cũ. Tại sao kẻ đánh cắp Thanh Minh Thượng Hà Đồ tình nguyện chống chịu các loại áp lực trong ngoài, cũng không chịu tùy tiện tìm cái cớ gì đó “đột nhiên tìm được” món quốc bảo này, để từ đó làm bình thường hóa cuộc phong ba này, ngược lại lại ngồi nhìn mọi việc càng lúc càng tệ hại hơn…

Hết thảy nghi vấn, đến đây đều có giải thích hợp lý.

Như vậy, tiếp đây chính lúc giờ khắc đến phiên Tần Lâm biểu diễn…

Trước hết Phùng Bảo giản lược giới thiệu kết quả điều tra trong cung, nói tóm lại chính là trong cung cũng tiến hành kiểm tra theo kiểu đào đất ba thước – không sót một chỗ nào, nhưng cũng không có bức họa kia. Mời Tần Lâm cùng các quan đến để tra một lần nữa, chủ yếu là vì muốn làm câm cái miệng dằng dặc như thoa mỡ của chúng nhân, chặn đứng những lời đồn đãi không thật chĩa vào trong cung kia.

– Thì ra là như vậy…

Tần Lâm sờ càm, vừa suy nghĩ vừa nói:

– Theo hạ quan phân tích, bức tranh này hơn phân nửa là còn giấu ở chỗ nào đó trong cung. Hoàng thành lớn như vậy, chỉ tính cung điện thôi thì đã có nào là Hoàng Cực điện, Trung Cực điện, Kiến Cực điện, lại có Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung, Dưỡng Tâm điện. Nói không chừng là nó nằm ở đâu đó, tìm mấy năm cũng chưa chắc đã tìm được!

Tần Lâm xòe ngón tay đếm đếm, đem những điện vũ nổi danh trong cung nghiêm trang đếm qua một lần.

Chúng quan cười thầm hắn thật ngây ngô, ngay cả Trương Thành đều cảm thấy mấy câu nói này quả là mất hết tiêu chuẩn, lắc đầu liên tục, Phùng Bang Ninh thậm chí góp thêm vào một câu phản bác:

– Tần Chỉ Huy, ngươi đừng cố ý bao che chứ?! Hừ hừ, ta thấy ngươi có vẻ tâm tư không thể dò được đây!

Tần Lâm lắc đầu một cái, cau mày nói:

– Theo hạ quan thấy, Thanh Minh Thượng Hà Đồ này hơn phân nửa là thất lạc ở đâu đó rồi, cũng không phải là có kẻ cố tình ăn cắp bảo, hơn nữa mấy năm rồi mà trên thị trường cũng không có tin tức bán ra, có thể thấy không phải là vì tiền tài. Mà cho dù là bị trộm thật cũng là do người say mê thư họa nhất thời hồ đồ mà thôi, chứ không phải là đại tội thập ác không tha gì…
– Thúi lắm, thúi lắm!

Phùng Bang Ninh lập tức nhảy dựng lên, tự cho là chộp được lời nói hớ của Tần Lâm, lại ỷ vào bá phụ Phùng Bảo có mặt ở hiện trường, ngay cả quy củ trong nha môn của Ty Lễ giám cũng không thèm để ý, mắng loạn phun có nước bọt tứ tung:

– Tần Chỉ Huy nói như vậy, còn là thần tử của triều Đại Minh ta sao? Tên tặc ti tiện đó ngay cả hoàng gia trân bảo cũng dám đánh cắp, quả thật là loạn thần tặc tử của triều Đại Minh ta. Chúng ta là cẩm y thân vệ của Hoàng thượng gia, phải nên vì bọn tặc khấu này mà hận không thể lột da chúng, ăn thịt chúng, uống máu chúng. Không ngờ Tần Chỉ Huy lại nói ra nhưng lời ấy, quả thật là đại nghịch bất đạo…

Những người bên cạnh nghe vậy tất nhiên đều gật đầu lia lịa, tuy cảm thấy Phùng Bang Ninh nói có chút khoa trương, nhưng cách nói lại rất nghĩa chính từ nghiêm. Duy chỉ có hai người Trương Kình, Trương Thành khi nghe được Phùng Bang Ninh mắng cái gì là lộ da chúng, uống máu chúng thì thần sắc hai người liền trở nên cực cổ quái.

Tần Lâm chỉ đem đầu co rụt lại, cũng không phản bác, thoạt nhìn giống như là bị Phùng Bang Ninh mắng cho không còn dám đối đáp lại nữa vậy.

Phùng Bang Ninh mắng vô cùng thoải mái, chỉ cảm thấy từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ thống khoái như vậy. Chỉ chó mắng mèo, mượn chuyện mắng kẻ trộm quốc bảo mắng nhiếc Tần Lâm, quả thật đắc ý vô cùng.

– Bốp!

Lạc cực sinh bi, một cái tát cực mạnh rơi vào ở trên mặt Phùng Bang Ninh, đánh cho hắn loạng choạng.

Tay bụm mặt, Phùng Bang Ninh không dám tin nhìn bá phụ Phùng Bảo của mình. Vị chưởng ấn Ty Lễ giám, Đốc Công Đông Xưởng này sắc mặt đang sậm lại giống như bão táp lại đến từ bầu trời, khóe miệng co quắp, hiển nhiên đã tức giận đến mức cực điểm bạo phát.

– Bá, bá phụ?

Phùng Bang Ninh sợ đến cơ hồ muốn đi vãi ra quần. Vị bá phụ này hàm dưỡng cực tốt, không dễ dàng gì tức giận. Trong những năm gần đây, đây mới là lần đầu tự mình động thủ đánh người.

Hắn lại cảm thấy oan ức không gì sánh được: Ta mắng Tần Lâm cùng bọn giặc ăn cắp bảo, cho dù thanh âm có hơi lớn, vì sao bá phụ lại tức thành bộ dáng như thế chứ?

Phùng Bảo không nói hai lời, luân phiên vung tay lên, lại chát chát hung hăng tát vào trên mặt của đứa cháu, đanh giọng mắng:

– Nghiệt súc ngươi không xem nơi đây là địa phương nào, Ty Lễ giám là nơi ngươi có thể mặc tình gầm thét hay sao? Trong Hoàng thành mà đã dám lớn lối như vậy, Phùng Bang Ninh à Phùng Bang Ninh, xem ra ở bên ngoài ngươi không ít lần mượn tiếng của ta làm càn như vậy rồi!

Đánh thật hay! Tần Lâm ở bên cạnh giả vờ tỏ vẻ kinh hoàng, trên thực tế trong bụng cũng cười sắp đau cả ruột. Phùng Bang Ninh ỷ vào bá phụ hoành hành bá đạo, hãy để cho Phùng Bảo tự mình ra tay dạy dỗ hắn, đây mới gọi là báo ứng không sai một mảy may.

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng vội vàng quỳ dập đầu, giả vờ thay Phùng Bang Ninh khuyên giải, trong lòng lại cầu cho chủ nhân giáo huấn nhiều hơn một chút cho đứa cháu hay gây tiếng thị phi và mang đến trở ngại cho mọi người này.

Hai người Trương Kình, Trương Thành cũng đi tới, phải trái kéo lấy Phùng Bảo:

– Phùng công công bớt giận, bớt giận. Lệnh điệt nhất thời lỡ lời, nể mặt chúng ta, hãy tha cho hắn một lần đi.

Phùng Bảo tức giận nhìn hai vị họ Trương này một chút, lại nhìn nhìn Phùng Bang Ninh bị đánh đến tỉnh mộng, giận không chỗ phát tiết:

– Hừ hừ, hôm nay lão bá không giáo huấn ngươi một chút, chỉ sợ ngươi còn tưởng rằng khắp thiên hạ đều có thể mặc cho ngươi hoành hành… Người đâu, đem tên nghiệt súc này lôi ra ngoài, đánh ba mươi đại bản cho ta!

Phùng Bang Ninh bị dọa sợ đến cả người run run, quỳ trên mặt đất hướng Phùng Bảo liên tiếp dập đầu:

– Bá phụ tha mạng, tha mạng cho tiểu điệt không dám nữa…

Bọn sai dịch, Hiệu Úy đang làm nhiệm vụ của Ty Lễ giám còn đang do dự, Phùng Bảo nặng nề hừ một tiếng, các sai dịch Hiệu Úy liền không do dự nữa, lập tức kéo Phùng Bang Ninh đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng bình bịch của thịt bị hèo đánh, cùng với tiếng kêu thảm thiết mang theo sự nức nở của Phùng Bang Ninh.

– Xít…

Tần Lâm giả bộ tỏ vẻ sợ hãi, rụt đầu rụt cổ đứng ở bên cạnh, hơi vừa nhấc mắt liền vừa đúng đụng vào ánh mắt lạnh lẽo của Phùng Bảo.

Mới vừa rồi Tần Lâm khơi mào, tất nhiên Phùng Bảo biết rõ ràng trong lòng, ánh mắt phức tạp kia tựa hồ muốn nói:

– Tiểu tử, tốt nhất chớ phô trương chút đạo hạnh này ở trước mặt chúng ta, để cho ta bắt được cái đuôi sam nhỏ của ngươi, nhất định ngươi chết chắc!

Tần trưởng quan đáp lại với nụ cười mỉm rút người vô hại: Lão tặc, ngươi nên lo lắng lo lắng cho bản thân mình đi!

Chỉ chốc lát sau bên ngoài hèo đánh xong, Phùng Bang Ninh khập khễnh đi vào cáo lỗi, bộ dạng thê thảm chật vật như thế, ai nấy đều cảm thấy trong bụng sắp cười muốn bật ngửa người ra.

Đây còn là do bọn sai dịch, Hiệu Úy hành hình hạ thủ lưu tình. Trên tay hiệu úy phụ trách đánh người trong cung đều có hai mươi năm khổ công phu, cho dù là một hèo nhẹ nhàng đánh xuống, người bị hành hình cũng có thể lập tức nội tạng tan vỡ chết bỏ mạng. Nhưng họ cũng có thể đánh lốp ba lốp bốp thanh thế cực lớn đánh bảy tám chục trượng lớn giống như trời sập đến nơi, nhưng thật ra thì người bị đánh ngay cả da non cũng không tổn thương chút nào.

Phùng Bang Ninh là cháu ruột Phùng Bảo, tự nhiên không thể dùng cách đánh đầu, như vậy sẽ thật sự đánh chết hắn. Nhưng nhìn vẻ tức giận của Phùng Bảo cũng không phải là giả, như vậy cách đánh thứ hai quá mức hời hợt cũng không được. Vì vậy, các Hiệu Úy hành hình liền dùng lực đạo không nhẹ không nặng đánh ba mươi đại bản.

Cho dù là không nhẹ không nặng, nhưng cũng không dễ chịu gì, cái mông của Phùng Bang Ninh bị đánh sưng lên thật cao, đau đến nhe răng toét miệng, đầy mặt và đầu cổ đều toát mồ hôi lạnh, đi bộ đều ra dáng vô cùng khập khễnh.

Tần Lâm giả mù sa mưa bước lên đỡ hắn:

– Ai nha… Phùng trưởng quan rước khổ làm chi chứ? Hạ quan hôm nay mới biết làm bá phụ lại chí công vô tư như vậy, chà chà, xem ra sau này Phùng trưởng quan cần phải cẩn thận nói năng hành động mới được.

Phùng Bang Ninh dĩ nhiên không cần Tần Lâm đỡ, chịu đựng đau nhức đứng ở một bên. Nhưng đáng thương cho cái mông hắn bị đánh nở hoa, từ đầu đến cuối còn không biết rốt cuộc là bị người nào chỉnh trị mình.

Trương Thành hiểu được mấy phần nội tình, mỉm cười nhìn Tần Lâm gật đầu một cái: Tần trưởng quan, ngài thật là trâu bò quá đi!

Màn kịch “Bá phụ dạy cháu” mới vừa diễn xong, mọi người còn chưa kịp trở lại đề tài câu chuyện lúc trước, đã có một tiểu thái giám từ bên ngoài vội vã chạy vào, hướng về phía Phùng Bảo quỳ xuống bẩm báo:

– Khải bẩm Phùng tổ công, Lý hoàng thân tiến vào cung rồi, nương nương cho đòi ngài qua đó.

Phùng Bảo nghe đến Lý hoàng thân lập tức cảm thấy đau đầu nhức óc, xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn vòng quanh một lượt, không thể làm gì khác hơn nói:

– Chư vị, Lý hoàng thân nhất định là vì Thanh Minh Thượng Hà Đồ mới vào cung đó, chúng ta dứt khoát cùng nhau mà đến đó, cũng tiện bẩm lời với nương nương.

Nghe được Lý Vĩ cũng tới, Tần Lâm sờ sờ càm: Đây thật là ngoài ý liệu rồi, bất quá, càng ngày càng thú vị đây!

Từ Ninh cung, Từ Thánh Lý Thái hậu ngồi đàng hoàng ở ghế trên, Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đứng hầu một bên, Vũ Thanh Bá Lý Vĩ là phụ thân Thái hậu, ngồi ở trên một cái ghế đôn phủ bằng cẩm tú.

Các vị quan viên trong ngoài đi vào trong cung, Phùng Bảo dẫn đầu quỳ xuống hô to:

– Bọn thần ra mắt Từ Thánh Thái hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Lúc mọi người hành lễ, Phùng Bảo cố ý nghiêng đầu nhìn Tần Lâm một chút, nhìn thấy người này cũng quỳ hành lễ, không khỏi từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: Xì, ta còn tưởng rằng ngươi thật ra chỉ quỳ gối cho nhạc trượng thôi, đây chẳng phải là gặp Thái hậu nương nương rồi, ngươi cũng quỳ hành lễ sao.

Tần Lâm hiểu được ý tứ của Phùng Bảo, cười cười không để ý gì.

– Các khanh bình thân!

Lý Thái hậu thanh âm bình hòa và chậm rãi.

Vị Thái hậu này tuổi không lớn lắm, nàng tuổi trẻ chết chồng, ấu tử sớm lên ngôi làm vua, hai mươi tám tuổi đã làm đến Thái hậu, lúc này cũng bất quá hơn ba mươi tuổi, mặt mũi thanh gầy trắng nõn, tướng mạo rất xinh đẹp, cũng không có khí sắc duyên dáng sang trọng gì, nhưng phong vận tiểu gia bích ngọc dư âm vẫn còn, vận phục trang cũng rất đơn giản.

Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đứng hầu một bên nhìn thấy Tần Lâm, ánh mắt tránh tránh né né, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi.

Lý Vĩ lớn tiếng nói:

– Nương nương, vị Tần Lâm Tần Chỉ Huy này chính là cô gia trong phủ Từ thân gia của chúng ta. Hắn là thiếu niên anh hùng trong Xưởng Vệ, phá án tập hung vô cùng ưu tú!
– Vậy à?

Lý Thái hậu chú ý tới Tần Lâm, thấy hắn tuổi còn trẻ, thân hình cao ráo, eo lưng thẳng thớm, đứng trong một đám thái giám và quan viên cong người khom lưng giống như hạc đứng trong bầy gà, trước hết có mấy phần vui mừng, sau đó chậm rãi mở miệng nói:

– Tần Lâm… Cái tên này ai gia nghe rất quen. Đúng rồi, vụ án Kinh Vương phủ Kỳ Châu, có phải là ngươi phá hay không?

Tần Lâm đại chiến Bạch Liên giáo, vượt trùng dương ra hải ngoại chiêu nạp Thổ Ty, đoạt bạc bị cướp trở về, các loại công lao đều vô cùng lớn. Nhưng đối với Lý Thái hậu mà nói, vẫn là chuyện hắn điều tra vụ án Kinh Vương phủ thích đáng, vãn hồi mặt mũi giúp Thiên gia, là nhớ rõ ràng trong trí nhất.

– Hồi bẩm nương nương, chính là do hạ quan phá án, nhưng toàn là do Hoàng thượng gia hồng phúc tề thiên, liệt tổ liệt tông anh linh che chở, hạ quan cũng không dám tự đại giành công!

Tần Lâm chắp tay trả lời, thanh âm rõ ràng vang vọng, mặc dù đối mặt với Thái hậu của triều Đại Minh, thái độ cũng không có hạ thấp mình chút nào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Danh sách truyện cùng bộ:
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Update Phần 195)
Thông tin truyện
Tên truyện Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Update Phần 195
Ngày cập nhật 09/10/2025 03:33 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cô bé giúp việc - Tác giả crazyfrogvn
Tôi vội vã ngậm lấy vành môi em đắm đuối hôn để em có thể quên đi cảm giác căng thẳng của lần đầu tiên quan hệ. Bên trong em vừa chật vừa bót quá, tôi loay hoay mãi cứ thúc ra thúc vào mà không đưa được sâu vào trong em, dương vật tôi chỉ chờn vờn chừng 1/3 rồi gặp một vật cản lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ giúp việc Đụ máy bay Truyện sex cô giáo Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh Vợ chồng
Làm thuê - Tác giả Ngọc Linh
Không lâu sau thì Lan không thể nào chịu nổi được nữa rồi lên khép chặt cái chân của mình để cho cái lồn kẹp chặt vào con cặc của tôi rồi lên lên: Ui đã qua sướng quá... không thể nào chịu được nữa rồi anh ơi... sướng quá... đi mất thôi. Aaa... Dễ chịu quá... thích thật đấy anh ạ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Hạnh phúc gia đình
Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người... Cuộc sống những ngày cuối năm cứ trôi đi một cách bình lặng. À, bình lặng hay sôi động là do cảm nhận của mỗi người mà thôi. Tối cuối tuần, hai ông thông gia có hẹn uống rượu đánh cờ trên sân thượng nhà ông Huy. Cuộc cờ đã diễn ra được gần 2...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện les
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân