“… Bẩm Hầu tước, toàn bộ dòng họ Valerius đã biến mất. Cả Nam tước và tiểu thư Bellatrix đều không rõ tung tích. Thành phố đang trong tình trạng hỗn loạn. Theo những lời đồn, một tổ đội mạo hiểm giả tên là Hắc Nha đã xuất hiện ở đó ngay trước khi sự việc xảy ra.”
Hầu tước Alistair không nói gì, hắn chỉ khẽ cựa mình. Hành động nhỏ đó cũng đủ khiến chiếc “ngai vàng” của hắn run lên. Đó không phải là một chiếc ngai làm từ vàng bạc hay xương cốt. Ngai vàng là cơ thể trần trụi của sáu nữ Elf bị trói với nhau một cách đầy nghệ thuật và tàn nhẫn. Hai người bị ép uốn cong ngược, tấm lưng mịn màng của họ tạo thành mặt ghế êm ái. Hai người khác bị xoắn vặn thành hình dáng của tay vịn, và vú của họ được sắp đặt để kê dưới mông và làm tay cầm, và đệm lưng cho Alistair. Sự mềm mại của da thịt trở thành vật trang trí cho quyền lực của hắn. Họ đã bị tra tấn và huấn luyện để giữ nguyên tư thế trong nhiều giờ, nhưng những hơi thở đứt quãng và những cái run rẩy không thể kiểm soát vẫn tố cáo sự đau đớn tột cùng.
Alistair thờ ơ vuốt ve một bên “tay vịn” đang run rẩy, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, xuyên qua đại sảnh. Khung cảnh trong lâu đài của hắn khiến dinh thự của Valerius trông như một nhà trẻ. Dọc hai bên tường, những nữ Á nhân bị xiềng xích, biến thành những giá nến sống. Sáp nến nóng bỏng nhỏ từng giọt xuống cơ thể trần truồng của họ, nhưng họ chỉ dám phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Sự đau đớn của họ là một phần trong bản giao hưởng trang trí cho sự vĩ đại của hắn.
“Hắc Nha…” Hầu tước lẩm bẩm. “Một con người, một thợ rèn, một Elf, một Orc, và… một Thiên thần.” Hắn nhếch mép, một nụ cười tàn độc hiện lên. “Valerius đúng là một tên vô dụng. Có được những món đồ chơi quý giá như vậy mà lại để vuột mất.”
Sự tức giận của hắn không phải vì Valerius chết, mà vì những món đồ chơi quý giá đã bị kẻ khác cướp mất ngay trong lãnh địa mà hắn xem là sân sau của mình. Một Thiên thần còn trinh trắng, một tiểu thư quý tộc xinh đẹp như Bellatrix… tất cả đều là những sự bổ sung hoàn hảo cho bộ sưu tập của hắn.
“Triệu Eliana đến đây,” hắn ra lệnh.
Tên cận vệ cúi đầu rồi lui ra. Cả đại sảnh chìm trong im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của những “vật trang trí”. Hầu tước chờ đợi, sự thiếu kiên nhẫn của hắn thể hiện qua việc ngón tay hắn bấu nhẹ vào “tay vịn”, khiến cô gái Elf tạo thành nó khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Một lúc lâu sau, khi Hầu tước đã bắt đầu cau mày, cánh cửa chính của đại sảnh mới từ từ mở ra. Một bóng người lảo đảo bước vào, như thể vừa được lôi ra khỏi giường. Đó là Eliana (Eli).
Sự xuất hiện của cô ta là một sự tương phản hoàn toàn với không khí trang nghiêm bệnh hoạn của nơi này. Cô ta sở hữu một thân hình bốc lửa với những đường cong chết người, nhưng lại ăn mặc luộm thuộm như một kẻ vô gia cư. Cô ta khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa màu tím xộc xệch, để hở gần hết phần nội y ren đen bên trong. Chân cô mang một đôi vớ dài đến giữa đùi, nhưng lại cọc cạch một cách kỳ lạ: Một chiếc màu trắng, chiếc còn lại màu hồng. Chiếc vớ màu hồng đã bị tuột xuống đến tận đầu gối, để lộ ra cả một khoảng đùi trắng nõn, mịn màng.
Trên đầu, cô đội một chiếc nón phù thủy rộng vành màu đen, che gần hết cả khuôn mặt. Tay cô chống một cây gậy phép bằng gỗ trông rất bình thường. Cô ta vừa đi vừa ngáp một cái thật dài, không hề che miệng. Dường như những cảnh tượng kinh khủng trong đại sảnh không hề ảnh hưởng đến cô.
“Ngươi lại ngủ quên à, Eli?” Hầu tước hỏi, giọng có chút bực tức.
Eliana không trả lời. Cô ấy uể oải bước đến trước ngai vàng, dùng cây gậy phép của mình đẩy vành nón lên một chút. Một bên mắt thâm quầng hiện ra, nhìn về phía Hầu tước. Đôi mắt đó rất đẹp, màu hổ phách, nhưng mệt mỏi và vô hồn.
“Có chuyện gì… ngáp… thưa Hầu tước?” Giọng nói của cô uể oải và gần như không có sinh khí. “Ngài lại làm hỏng ‘ngai vàng’ rồi sao? Trông nó có vẻ không thoải mái lắm.”
Hầu tước cau mày trước lời mỉa mai của cô, nhưng hắn đã quá quen. “Ta có việc cho ngươi đây,” hắn ném một tập hồ sơ xuống chân cô. “Một tổ đội tên là Hắc Nha. Một tên thủ lĩnh loài người, và một bầy nô lệ gồm một con người, một Elf, một Orc, và một Thiên thần. Chúng đã gây ra vụ ở Aethel.”
Eliana lười biếng cúi xuống, dùng đầu gậy phép khều tập hồ sơ lên rồi cầm lấy. Cô lật xem qua loa, ánh mắt lướt qua hình vẽ phác thảo của Leo và các thành viên nữ. Cô dừng lại một chút ở hình của Celeste, rồi lại ngáp.
“Giết tên thủ lĩnh,” Hầu tước ra lệnh, giọng nói lạnh lùng. “Còn lại, bắt sống mang về đây cho ta. Không được làm hỏng chúng, đặc biệt là con Thiên thần. Ta muốn xem đôi cánh của nó có mềm như ta tưởng tượng không.”
Eliana lại ngáp một cái nữa, nước mắt chảy ra vì buồn ngủ. “Đã rõ… tôi sẽ đi… sau khi ngủ một giấc nữa…”
Nói rồi, cô ta quay người, kéo lê cây gậy phép và lê bước ra khỏi đại sảnh, để lại Hầu tước Alistair với một nụ cười tàn độc. Con chó săn mệt mỏi nhưng trung thành và nguy hiểm nhất của hắn đã được thả ra. Cuộc đi săn tổ đội Hắc Nha chính thức bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Âm Dương Hóa Ma Quyết |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 11/08/2025 03:45 (GMT+7) |